Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 835: Tào Uẩn tới

Chương 835: Tào Uẩn tớiChương 835: Tào Uẩn tới
Sau đó Tào Nghiễm và Vi Tấn tuần tự thỏ thái độ, nguyện ý dốc hết sức làm tốt công việc sắp xếp dời đô dưới sự giám sát của Tuyên Phủ Sứ, mọi người lập tức đi vào nội đường.
Tư Mã Trương Văn Lâm vội vàng bày bàn, trải một tấm bản đồ mới nhất của huyện Tiền Đường. Vi Tấn nhặt cây gỗ lên, chỉ khu vực màu lục trên bản đồ nói:
- Những mảng đánh dấu màu lục này chính là đất trống mà quan phủ nắm giữ hiện giờ, tổng cộng có mười mấy vạn mẫu đất. Có hai vạn mẫu gần mặt phía nam Phượng Hoàng Sơn, nhưng phần lớn vẫn ở mặt phía bắc, xin Lý Thái Úy chỉ thị phương hướng bố trí dân chúng.
Lý Diên Khánh suy nghĩ hỏi:
- Có sắp xếp đất đai hoàng thành chưa?
- Có! Dưới chân Phượng Hoàng Sơn đều là hoàng thành.
Vi Tấn dùng gậy gỗ chỉ vào một khu vực lớn màu vàng dưới chân núi nói:
- Bên này chính là hoàng thành, Thái thượng hoàng tự mình vạch ra một mảnh đất.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Nhìn trên bản đồ vẫn hơi mơ hồ, mọi người liền cùng nhau tới hiện trường xem đi!
Mọi người đi theo Lý Diên Khánh rời khỏi Châu nha. Lý Diên Khánh để binh sĩ dắt mấy chục con ngựa tới, để tất cả mọi người cưỡi ngựa đi tới. Châu nha ngay mặt phía nam huyện Tiền Đường, có thể trông thấy Phượng Hoàng Sơn rõ ràng cách vài dặm.
Phía nam Châu nha chính là tường thành nam của huyện thành, nhưng đã dỡ bỏ, không có tường thành ngăn cản. Phía tây là núi Thất Bảo, phía đông kéo dài về phía nam đều là vùng đồng ruộng mênh mông vô bờ, kéo dài thẳng tới phía nam Phượng Hoàng Sơn, chẳng qua khoảng hai dặm phía trước lại xây dựng một đoạn tường thành. Lý Diên Khánh hơi khó hiểu hỏi:
- Đó là tường thành gì?
- Khởi bẩm Thái Úy, bên kia chính là thành cung hoàng thành, lấy bức tường thành kia làm ranh giới, phía nam thuộc về hoàng thành, phía bắc thuộc về huyện thành.
Vi Tấn lại chỉ mảnh đất trống lớn phía bắc tường cung nói:
- Đây là khu vực đánh dấu màu lục ta vừa nói, tổng cộng có hai vạn hai ngàn mẫu, kéo dài tới dưới tường cung hoàng thành phía trước, vốn là đồng ruộng, quan phủ đã thu mua rồi. Thái Úy xem có thể xây dựng một số nhà dân ở đây hay không?
Lý Diên Khánh quay đầu lại hỏi Tào Nghiễm:
- Ý kiến của Thượng Tướng Quân thì sao?
Tào Nghiễm lắc đầu:
- Ta đề nghị để trống cánh đồng phía nam này, giống như Đông Kinh, đất đai hoàng thành chắc chắn không đủ, cuối cùng vẫn phải xây dựng một số quan nha bên ngoài. Mặt khác Vương phủ hoàng tộc cũng cần đất đai, hai vạn hai ngàn mẫu đất bên này ta đề nghị giao cho triều đình sắp xếp.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thực ra còn có Thái Học, cũng cần cần nahức địa điểm của họ.
- Đất Thái Học đã có rồi!
Vi Tấn vội vàng chỉ mặt phía bắc:
- Ngay phía bắc Châu nha, vốn là Châu Học và Văn Miếu, miếu Thành Hoàng. Đó là một khu vực chiếm diện tích chừng một ngàn năm trăm mẫu, đất đai cũng đủ lớn, để xây dựng Thái Học, Phủ Học và Viện Khảo Thí đều đủ rồi.
- Vậy mảnh đất phía nam này giữ lại toàn bộ cho triều đình theo đề nghị của Tào Thượng Tướng Quân, bố trí dân chúng di chuyện đặt ở mặt phía bắc.
Mọi người quay đầu lại đi về. Lúc này Lý Diên Khánh nghĩ tới một chuyện, liền chỉ vào đường phố đối diện cửa thành cười nói:
- Con đường này hẳn là Ngự Nhai tương lai rồi, đất hai bên đều bán rồi chứ?
Tào Nghiễm cười nói:
- Điều này mọi người đều hiểu trong lòng, giá gần với hai bên Tây Hồ, sớm bị các quyền quý chia cắt rồi. Tào phủ cũng ở bên Ngự Nhai, Bảo Nghiên Trai cũng có một mảnh đất ở đây, ngay phía bắc Tào phủ.
Ngự Nhai hiện giờ gọi là phố lớn Tiền Giang, là đường lớn nam bắc của huyện Tiền Đường, kéo dài thẳng tắp tới hướng bắc. Mọi người đi về phía bắc, hai bên đã có phủ trạch và nhà dân xây dựng rất nhiều, còn có số lượng lớn cửa hàng thương nghiệp, ngoài ra còn có ba khu chợ cũng phân bố ở phía tây đường Tiền Giang.
Bản thân huyện Tiền Đường là thành lớn thứ ba Giang Nam, gần với huyện Giang Ninh và Ngô Huyện, nhân khẩu hơn bốn mươi vạn. Hiện giờ rất nhiều nhân khẩu kinh thành xuôi nam, khiến nhân khẩu huyện Tiền Đường tăng lên gấp đôi trong một năm ngắn ngủi, đột phá tám mươi vạn người. Hiện giờ còn mấy chục vạn nhân khẩu đang trên đường di chuyển về hướng nam, huyện thành khuếch trương lớn vài lần đã không thể đỡ được.
Lý Diên Khánh đi tới phía bắc huyện thành, qua thuế thự, nơi này chính là khu vực màu lục thứ hai, diện tích rộng lớn nhất, kéo dài tới sông Hoạn Đường cách hơn mười dặm về phía bắc. Nơi này ước chừng có mười bốn vạn mẫu đất, phía đông là sông Tiền Đường, phía tây là Tây Hồ, ở giữa là một đồng ruộng và đất trống vô biên vô bờ.
Lý Diên Khánh chỉ quan đạo trước mắt nói với mọi người:
- Lấy quan đạo nam bắc này làm ranh giới, giữ lại đất phía tây, tương lai quan phủ có thể bán ra để xây dựng nhà dân cửa hàng. Đất đai phía đông xây dựng nhà công cho thuê. Giống như ta đã nói buổi sáng, ta sẽ trích cấp năm mươi vạn quan tiền chuyên dụng, hi vọng xây xong ba vạn nhà công cho thuê trong vòng hai tháng.
Tào Nghiễm suy nghĩ hỏi:
- Dân di chuyển hướng nam tạm thời bố trí ở đâu?
Lý Diên Khánh chỉ vào phía tây quan đạo:
- Cứ sắp xếp ở đây, trước dựng lều vải, chờ nhà cho thuê xây dựng xong, lại di chuyển qua từng bước một. Nếu như đồng ý tới nhà dân trong thành thuê, cũng có thể!
Mọi người lại đi một vòng, trên cơ bản quyết định phương án bố trí dân chúng. Tào Nghiễm vôi jvàng mang theo đám quan chức trở về Châu nha xây dựng phương án kỹ càng. Y vừa lên làm chủ quan Hàng Châu, cực kỳ nhiệt tình, thậm chí quên đi xin chỉ thị của lão gia tử.
Lúc này, thời gian đã tới hoàng hôn, Lý Diên Khánh không còn về huyện thành, mà tiến tới quân doanh cách đó không xa.
Vừa đi tới quân doanh, một thân binh liền chạy tới, giao một ống thư bồ câu cho Lý Diên Khánh:
- Khởi bẩm Đô Thống, Dương Châu vừa gửi thư bồ câu khẩn cấp!
Lý Diên Khánh thấy ống thư màu đỏ, trong lòng thầm kinh hãi, chẳng lẽ Dương Châu xảy ra chuyện sao?
Hắn vội vàng mở thư bồ câu, là thư của Hỗ Thanh Nhi gửi tới. Khuôn mặt Lý Diên Khánh chậm rãi lộ vẻ vui mừng, lập tức lại cười khổ. Thê tử của mình và phụ thân đã đi theo thủy quân Ngạc Châu cùng tới Phủ Giang Ninh.

Dương Châu, một chiếc thuyền chở khách ngàn thạch chậm rãi áp vào bến tàu Dương Châu, mấy nữ quyến đứng trên đầu thuyền. Nữ tử dẫn đầu cực kỳ đoan trang tú lệ chính là thê tử Tào Uẩn của Lý Diên Khánh. Từ năm trước sau khi chia tay ở Phủ Kinh Triệu, Tào Uẩn liền dẫn gia quyến hơn trăm tướng lĩnh quân Kinh Triệu lang bạt kỳ hồ. Trước tiên ở Phủ Thành Đô một thời gian, quan phủ Thành Đô khá lạnh nhạt với họ, cuộc sống không hề thoải mái, lúc này vừa vặn nhận được thư của công công Lý Đại Khí, muốn họ cùng tới Ngạc Châu Giang Hạ.
Tào Uẩn lại dẫn hơn trăm người ngồi thuyền tới Giang Hạ, cuối cùng ổn định lại ở Giang Hạ, mọi người ở luôn tới hiện giờ. Tào Uẩn nghe nói trượng phu tới Giang Nam, nàng không kìm được sốt ruột nhớ chồng, liền thương lượng với Sư Sư một chút. Vừa vặn Lý Đại Khí cũng muốn tới huyện Tiền Đường, Tào Uẩn liền mang theo thê tử Vương Quý, chia ra ngồi hai chiếc thuyền chở khách đi theo thủy quân Ngạc Châu tới Phủ Giang Ninh.
Tào Uẩn đến Dương Châu đương nhiên là có nguyên nhân. Trong một phong thư nàng nhận được của trượng phu trước đó, trong thư hàm súc nhắc tới chuyện quan gia muốn gả Mậu Đức Đế cơ cho mình làm Trắc Phi. Chuyện này Tào Uẩn cũng không quá mâu thuẫn, trượng phu đã được phong làm Quận Vương, bên người chỉ có một thê một thiếp cũng không hợp lý. Mà người Lý gia nhân khẩu đơn bạc, Sư Sư lại không cách nào sinh dục, mình cũng không thể làm quá mức, trượng phu muốn cưới thêm mấy phòng kéo dài con cháu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng Tào Uẩn cũng có nguyên tắc của mình, đó chính là trượng phu không thể nuôi gái biệt trạch bên ngoài, tự mình nạp thiếp, muốn cưới thiếp nhất định phải được mình đồng ý, đây cũng là quy củ từ xưa, thiếp nhất định phải được đại phụ gật đầu mới có thể đi qua cửa.
Đương nhiên, thân phận Mậu Đức Đế cơ đặc thù, không thể làm thiếp thất, ít nhất là bình thê, hơi thấp hơn mình một nửa bậc, sắc phong Cáo Mệnh cũng giống như mình, phong Nhất Phẩm Phu Nhân, chỉ là danh hào hơi thấp một chút, gọi là Trắc Phi Quận Vương, phục sức khoản bội hưởng như Quận Vương phi.
Những thân phận bên ngoài này Tào Uần đều không so đo, nhưng nguyên tắc Lý gia nàng sẽ không nhượng bộ. Chính thế của Lý Diên Khánh chỉ có một, muốn vào cửa Lý gia, nhất định phải được Tào Uẩn nàng gật đầu mới được.
- Đại tỷ, thực ra Phúc Kim không tồi, rất dịu dàng hiền lương, hiểu tôn ti nhượng bộ, tâm địa cũng thiện lương, tỷ cũng đừng quá khó xử nàng.
Hỗ Thanh Nhi ở bên nhỏ giọng thuyết phục Tào Uẩn.
Tào Uẩn nhẹ nhàng véo lỗ tai của nàng, như cười như không nói:
- Cô nàng chết bầm này, ta lại muốn hỏi muội, muội định bao giờ mới dâng trà cho ta? Ta để muội chiếu cố quan nhân, muội thì tốt rồi, nhường cơ hội cho người khác, để ta nói muội thế nào đây!
Hỗ Thanh Nhi lập tức đỏ bừng cả mặt, nửa ngày nàng mới nhăn nhó nói:
- Đại tỷ, không phải ta chưa chuẩn bị kỹ càng sao?
Sư Sư bên cạnh nắm vai Hỗ Thanh Nhi trêu đùa:
- Lúc nào Thanh nhi cũng không chuẩn bị kỹ càng. Đại tỷ, không bằng đêm mai chúng ta chuốc say nàng, trực tiếp đưa vào phòng quan nhân đi.
- Biện pháp tốt, gạo nấu thành cơm, cô gái nhỏ này cũng đừng nghĩ chạy loạn cả ngày.
Hỗ Thanh Nhi gấp đến độ giậm chân một cái:
- Hai người các tỷ đừng có giễu cợt ta nữa!
- Được! Được! Nói nữa cô gái nhỏ này sẽ nhảy sông.
Trong khi cười nói, thuyền lớn dần đến gần bến thuyền, lúc này Hỗ Thanh Nhi trông thấy một chiếc xe ngựa rộng dừng trên bến thuyền, liền nhỏ giọng nói với Tào Uẩn:
- Đại tỷ, nàng đã tới rồi, ta dẫn nàng lên thuyền đi!
Tào Uẩn suy nghĩ hỏi:
- Tỷ tỷ An Đức Đế cơ của nàng ở đây sao?
- Hẳn là cũng ở đây!
- Vậy thì mời nàng cũng lên thuyền nói vài câu đi!
Lúc này, Sư Sư đi tới nói:
- Đại tỷ, ta đi mời các nàng lên thuyền.
Tào Uẩn gật đầu:
- Làm phiền Sư Sư rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận