Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 838: Tiền của trời giáng

Chương 838: Tiền của trời giángChương 838: Tiền của trời giáng
Lý Diên Khánh thực sự không vội vã tới quân doanh, mà là tới cửa hàng tổng của Bảo Nghiên Trai. Đêm qua phụ thân và mẹ kế Dương thị cùng tiểu muội Bảo Nương đến khuya mới tới huyện Tiền Đường, gia đình đều rất mệt mỏi, hai cha con cũng không tròi chuyện quá nhiều, hôm nay Lý Diên Khánh muốn tới thăm phụ thân.
Hắn biết sáng sớm hôm nay chắc chắn phụ thân ở Bảo Nghiên Trai, cho nên hắn cũng không tới phủ của phụ thân, mà đi thẳng tới cửa hàng tổng Bảo Nghiên Trai.
Cửa hàng Tống ở khúc giữa phố lớn Tiền Giang, thuộc về vị trí hạch tâm toàn thành. Mặc dù thương nghiệp phía tây huyện thành cũng rất phát đạt, nhưng bên kia chủ yếu lấy quán trà quán rượu làm chủ, cửa hàng mua bán hàng hóa vẫn tập trung hai bên đường lớn Tiền Giang, cũng chính là Ngự Nhai tương lai.
Lý Đại Khí xây dựng cửa hàng tổng Bảo Nghiên Trai đương nhiên sẽ không keo kiệt đất đai. Cửa hàng tổng chiếm diện tích ba mươi mẫu, chỉ riêng cửa hàng bán nước hoa son phấn đã rộng tới hai mươi trượng, tương đương với hai mươi cửa hàng, bên trong tập trung tất cả sản phẩm của Bảo Nghiên Trai.
Mặc dù huyện Tiền Đường chuyển đổi thành đô thành còn chưa chính thức cất bước, nhưng quyền quý và đệ tử quan lại Đông Kinh cơ bản đều tới rồi. Nhất là sau khi Đông Kinh Biện Lương xuất hiện bệnh dịch, ngay cả gia quyến một số bách quan bị ép lưu lại kinh thành cũng sớm chạy tới huyện Tiền Đường. Mối khách cũ của Bảo Nghiên Trai cơ bản đều có thể giữ được. Đối với những con em quyền quý quen cuộc sống ở Đông Kinh này, mặc dù Hàng Châu an toàn, nhưng so với Đông Kinh, cuộc sống vẫn không hề thuận tiện.
Chẳng qua sau khi Bảo Nghiên Trai, Phàn Lâu, quán trà Chu Khô Lâu, Thanh Phong Lâu, Phan Lâu, bánh thịt Tào Bà Bà các loại cửa hàng nổi tiếng kinh thành gây dựng, đám con em quyền quý này rốt cuộc tìm được cuộc sống ngày xưa.
Trước mắt Bảo Nghiên Trai chỉ có hai cửa hàng ở huyện Tiền Đường, cửa hàng tổng đương nhiên là cửa hàng lớn nhất. Cửa hàng chật ních thiếu nữ trẻ tuổi, thiếu phụ và đám quý phu nhân. Tiếp đãi các nàng chính là các nữ nhân viên cửa hàng nói năng dịu dàng. Ba mươi tên nữ nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu sản phẩm và trang điểm cho các khách nữ, một nửa lầu hai đều là phòng trang điểm. Vipt ruyenful l.ne t - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Lý Diên Khánh không có vào cửa hàng, mà đi vào cửa lớn bên cạnh cửa hàng tổng Bảo Nghiên Trai, ở giữa là một sân vườn rất lớn, có chiếc sân lớn, bên trong trồng mấy gốc cây lớn, dưới cây lớn đặt không ít bàn ghế đá, cho các quản sự phòng thu chi đi ra thay đổi không khí mới mẻ, nghỉ ngơi một chút.
- Tại sao sổ sách tháng tư bên Phủ Thành Đô còn chưa đưa tới? Ta biết lộ trình xa, nhưng họ có thể dùng thư bồ câu gửi thư trước, ta muốn hiểu đại khái tình hình.
Trong thư phòng lớn tầng hai phía đông truyền đến giọng nói của phụ thân Lý Đại Khí, dường như đang phê bình quản sự làm việc bất lực. Lý Diên Khánh đi lên tầng hai, mấy vị quản sự đang chờ báo cáo ở cửa thấy Lý Diên Khánh tới, vội vàng muốn đi bẩm báo, Lý Diên Khánh lại vung tay ra hiệu không nên quấy rầy, hắn đi thẳng vào.
Thư phòng lớn lại gọi phòng ông chủ, là gian phòng của Lý Đại Khí tại Bảo Nghiên Trai. Lý Đại Khí đang ngồi sau một chiếc bàn rộng rãi, mặt mũi mất hứng phê bình một quản sự làm việc bất lực.
Lúc này, Lý Đại Khí trông thấy con trai đi vào phòng, liền nói với tên quản sự này:
- Trước tiên gửi thư bồ câu tới Giang Hạ, sau đó gửi thư bồ câu từ Giang Hạ tới Bảo Nghiên Trai Thành Đô, để Triệu quản sự lập tức dùng thư bồ câu gửi tin tức tới.
- Thuộc hạ biết rồi, hiện giờ sẽ gửi thư bồ câu!
Quản sự lau mồ hôi trên trán, quay người đi ra. Lý Đại Khí lại nói với những quản sự khác ở cửa:
- Buổi chiều tiếp tục báo cáo thu chi, mọi người về trước đi.
Mọi người lục tục rời đi, Lý Đại Khí đóng cửa lại, khuôn mặt nở nụ cười, nói với con trai:
- Đón được đám người Bảo nhi rồi chứ?
- Buổi sáng họ đã tới rồi, Đế cơ cũng đi cùng một chỗ, trước mắt ở chung một chỗ với Uẩn nương các nàng.
- Chuyện này ta cảm thấy không ổn, Đế cơ sao có thể làm thiếp, đây quả thực nói đùa!
Lý Đại Khí quả thực cảm thấy sầu lo, từ sau khi y nghe nói chuyện này, tim y vẫn không thể buông lỏng, đối phương đường đường là công chúa nha! Gả cho con trai mình không phải là không được, thế nhưng làm thiếp của con trai, vụ hôn nhân này hơi phá vỡ cái nhìn tôn ti của Lý Đại Khí.
Lý Diên Khánh cười giải thích:
- Phụ thân suy nghĩ nhiều rồi, đầu tiên nàng không phải là thiếp, mà là Thiên phi của An Dương Quận Vương, giống như Uẩn nương, lấy được sắc phong Nhất Phẩm Phu Nhân, lễ nghi đối ngoại giống như Uẩn nương. Nói cách khác, ta có hai Quận Vương phi. Ví dụ như Hoàng hậu tổ chức yến hội phu nhân bách quan cái gì, phủ của ta sẽ cần phát hai tấm thiếp mời, hai vị Quận Vương phi đều phải có mặt. Chỉ là nội bộ Lý gia chúng ta, Đế cơ là bình thế, thấp hơn một cấp so với chính thê Uẩn nương.
Lý Diên Khánh giải thích như vậy, Lý Đại Khí rốt cuộc mới có thể tiếp nhận một chút. Phong công chúa làm Vương phi, nghe hơi quái dị, chẳng qua trong lịch sử từng có tiền lệ, giống như trưởng nữ của Hán Cao Tổ là Lỗ Nguyên công chúa gả cho Triệu Vương Trương Ngao làm vợ, chỉ cần là Vương khác họ lại cũng không sao.
Chẳng qua Lý Đại Khí cũng biết, đây là Thiên tử đang lung lạc con trai mình, loại hôn nhân này rất đặc thù, không giống với hôn nhân, mình cũng không thể can thiệp quá nhiều. Lý Đại Khí thở dài:
- Chuyện này con xem mà làm thôi! Ta sẽ không hỏi tới.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Chuyện này cha không cần qua ntâm, Thái thượng hoàng bị bắt đi phương bắc, sống chết chưa rõ, hôn sự lúc này không nên khoa trương. Quan gia đã tỏ thái độ, hôn sự giản lược, sắc phong long trọng, cơ bản không cần chúng ta hao tổn tâm trí.
- Vậy thì ta an tâm, nhưng con cũng không thể ủy khuất Uẩn nương, một năm này nàng thay con chăm sóc gia quyến hơn trăm nhà, bỏ ra tâm huyết rất lớn. Tiểu tử con cần phải làm việc theo lương tâm, có công chúa khác liền bỏ vợ con nghèo hèn!
Lý Diên Khánh dở khóc dở cười:
- Cha đang nói cái gì vậy, ta sao có thể bỏ Uẩn nương.
Lý Đại Khí lườm hắn một cái:
- Ta chỉ nói một chút, con nghe là được rồi.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành không lên tiếng. Lý Đại Khí lại nói:
- Hôm nay ta bận rộn nhiều việc, nếu như con không có việc gì khác thì trở về đi!
- Hôm nay con tới có chuyện quan trọng.
Lý Đại Khí gật đầu, sai người đưa hai chén trà tới, lúc này mới vung tay nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Lý Diên Khánh ngồi xuống, uống một chén trà do trà đồng mang tới, Lý Đại Khí nhấp một ngụm trà nói:
- Con nói, chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất là triều đình muốn phong cha huân hào Trụ Quốc.
Từ sau khi con trai được phong Quận Vương, Lý Đại Khí đã không quá coi trọng tước vị chức quan. Y là thương nhân, theo đuổi huân quan tước vị đơn giản là muốn thu hoạch được địa vị chính trị nhất định. Hiện giờ con trai là Quận Vương, địa vị của y đã đủ rồi.
Đương nhiên, y cũng phải cân nhắc thay con trai. Phụ thân của Quận Vương đương nhiên cũng phải phong huân quan nhất định, để bày tỏ địa vị. Mặc dù Trụ Quốc là huân quan nhị phẩm, nhưng ngoại trừ địa vị cao một chút, kỳ thực cũng không có chỗ tốt thực chất nào.
Lý Đại Khí trầm ngâm hỏi:
- Vậy còn mẫu thân con thì sao?
- Mẫu thân truy phong Quận Thái Phu Nhân, có thể trùng tu mộ địa.
Lý Đại Khí gật đầu:
- Như vậy thì tốt, hai ngày nữa ta sẽ sửa sang quan mộ mẫu thân con, sau khi sửa xong, con dẫn vợ con tới bái đầu.
- Con nhớ kỹ, còn một chuyện khác, không biết phụ thân có hứng thú hay không.
- Con nói đi!
- Hôm qua con nhận được thủ dụ của quan gia, yêu cầu bán toàn bộ cửa hàng, trang viên, mỏ quặng của Hướng gia, không biết phụ thân có hứng thú không?
Ánh mắt Lý Đại Khí sáng lên:
- Giá cả bao nhiêu?
Lý Đại Khí đương nhiên biết sản nghiệp Hướng gia đều là đồ tốt, y sao lại không muốn, mấu chốt là giá cả, nếu như giá cả phù hợp, có mấy sản nghiệp y nhất định phải mua lại, Lý Đại Khí đã sớm mà trông thèm rồi.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Trước đó Hướng gia bán quán trà Nhất Quật Quỷ cho đông chủ phường trà Tứ Lang, giá tiền là một vạn lạng bạc.
- Nói bậy!
Lý Đại Khí gấp đến độ vỗ bàn:
- Quán trà Nhất Quật Quỷ chỉ riêng giá đất ít nhất giá trị hai vạn lạng bạc, còn quán trà, trà kỹ, còn có vườn trà một ngàn mẫu ở Tô Châu, còn bảng hiệu nổi tiếng này, năm vạn lạng cũng không mua được.
- Vấn đề là cọc buôn bán này quan phủ thừa nhận.
Lý Đại Khí bỗng nhiên hiểu được:
- Con nói là, có thể mua sản nghiệp Hướng gia với giá rẻ?
Lý Đại Khí gật đầu:
- Lấy quán trà Nhất Quật Quỷ làm tiền lệ, các sản nghiệp khác đều quy ra tiền bán, đương nhiên người bình thường không có cơ hội này, trên thực tế là quyền quý chia cắt. Quan gia cho ta ba danh ngạch, phụ thân có thể tự mình lựa chọn!
Nói xong, Lý Diên Khánh lấy một bản danh sách trong lòng ra đưa cho phụ thân Lý Đại Khí. Lý Đại Khí vội vàng nhận danh sách mở ra, tổng cộng hơn một trăm bảy mươi loại sản nghiệp, bên cạnh đều có giá công khai, y có thể lựa chọn ba loại từ đó.
- Một nửa cổ phần Phong Nhạc Lâu ta sẽ không nhường người khác!
Đầu tiên Lý Đại Khí muốn một nửa cổ phần của Phong Nhạc Lâu. Phong Nhạc Lâu sát bên Tây Hồ, chiếm diện tích hai mươi mẫu, chỉ riêng giá đất đã mười vạn lạng bạc. Lý Đại Khí từng tự mình đánh giá, Phong Nhạc Lâu ít nhất trị giá ba mươi vạn lạng bạc, một nửa cổ phần cũng là mười lăm vạn lạng bạc. Hiện giờ giá bán chỉ cần ba vạn lạng, chuyện tốt như vậy đi nơi nào tìm.
- Bến thuyền hải cảng Minh Châu này ta muốn!
Lý Đại Khí chỉ vào bến thuyền hải cảng Minh Châu trong danh sách nói.
Y và Trịnh Tiểu Bản cùng nhau mưa một bến thuyền nhỏ ba mươi mẫu đất ở Minh Châu, lúc ấy bỏ ra mười vạn quan tiền, bao gồm một nhà kho. Bến thuyền Hướng gia ngay bên cạnh họ, là bến thuyền lớn nhất Minh Châu, chiếm diện tích năm trăm mẫu, chỉ riêng nhà kho đã có tám chiếc. Lý Đại Khí định giá ba mươi vạn lạng bạc, hiện giờ chỉ bán hai vạn lạng bạc, giá cả thấp như vậy, mắt Lý Đại Khí cũng hơi đỏ lên.
Lý Đại Khí cười nói:
- Mua nhiều sản nghiệp như vậy, phụ thân giải quyết được không?
Lý Đại Khí cười ha ha:
- Vậy thì con không hiểu được, kỳ thực không cần ta quản lý, những năm này ta nuôi dưỡng một nhóm quản sự lớn, trung thành cảnh cảnh với ta, ta giao sản nghiệp cho họ quản lý, ta chỉ nhìn sổ sách lấy tiền.
Nói tới lấy tiền, Lý Đại Khí bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng tìm kiếm trong danh sách. Xếp thứ ba chính là mục tiêu y kỳ vọng đã lâu, tiệm bạc Hối Kim của Hướng gia. Đây chính là một trong ba tiệm bạc lớn đổi bạc trắng lớn nhất thiên hạ, triều đình chỉ định phát hành ngân phiếu, giá bán chỉ cần hai mươi vạn lạng bạc trắng.
- Diên Khánh, ta có thể chọn tiệm bạc Hối Kim không?
Lý Diên Khánh do dự một chút nói:
- Phụ thân, Tào gia cũng muốn tiệm bạc Hối Kim.
Khuôn mặt Lý Đại Khí lộ vẻ thất vọng, sản nghiệp tốt nhất của Hướng gia chính là tiệm bạc Hối Kim, không nghĩ tới lại bị Tào gia vượt lên trước, y đành thở dài.
- Nếu không như vậy đi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút:
- Phụ thân chuyển một nửa cổ phần Phong Nhạc Lâu cho Tào gia, ta thuyết phục Tào gia chuyển một nửa cổ phần tiệm bạc Hối Kim cho phụ thân, như vậy hai nhà đều không thua thiệt.
Phong Nhạc Lâu đương nhiên không thể so sánh với tiệm bạc Hối Kim trải rộng thiên hạ, Lý Đại Khí không chút do dự liền đáp ứng.
- Đã từ bỏ cổ phần Phong Nhạc Lâu rồi, vậy phụ thân còn có thể lựa chọn một cái.
Lý Đại Khí nhìn danh sách một chút, cười nói:
- Châu Quang Bảo Khí thì sao?
Châu Quang Bảo Khí là một trong ba tiệm châu báu lớn nhất Đông Kinh. Châu Quang Bảo Khí huyện Tiền Đường ngay bên cạnh Bảo Nghiên Trai, đã bị niêm phong. Nhưng Lý Đại Khí biết, cửa hàng này chỉ riêng bảo thạch trong kho hàng dưới mặt đất đã khó mà tính toán, huống hồ còn chiếm mười mẫu, hiện giờ lại chỉ cần giá một vạn lạng bạc, quả thực là tặng không.
Lý Diên Khánh vui vẻ gật đầu:
- Phụ thân đã nhìn trúng rồi, tốt nhất xế chiều hôm nay đi Châu nha ấn định chúng ra, giao trước ba vạn lạng bạc, số bạc còn lại trả nợ trong một tháng. Chuyện tiệm bạc Hối Kim hiện giờ ta sẽ đi tìm nhạc phụ thương lượng, trước giữa trưa cho cha một câu trả lời chắc chắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận