Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 848: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy

Chương 848: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguyChương 848: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy
Mấy ngày nay, trên dưới Lý phủ hơi bận rộn, Triệu Phúc Kim và vợ cả Tào Uẩn đã sớm quen thuộc, không có kỳ rèn luyện. Ngày thứ hai động phòng hoa chúc năm tỷ muội đi tới quán trà Hoàng Tiêm Chủy uống trà. Trước kia còn là bằng hữu, hiện giờ lại thành tỷ muội, mỗi ngày ở chung một chỗ. Hôm qua vào cung nhận sắc phong, Tào Uẩn sắc phong Vương phi, Triệu Phúc Kim phong là Quốc Phu Nhân, Quách Sư Sư cũng được Trịnh Thái hậu mở miệng, phong làm Quận Phu Nhân.
Sáng hôm nay năm người ngồi thuyền du ngoạn Tây Hồ, giữa trưa lại tới quán trà Hoàng Tiêm Chủy uống trà, ngày tháng trôi qua cực kỳ tươi đẹp, ngay cả Triệu Kim Nô cũng vui tới quên trời đất, nhất thời không muốn về Dương Châu.
Trái lại mấy ngày nay Lý Diên Khánh rảnh rỗi phát chán, sáng sớm hôm nay hắn đã cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, cả ngày tâm thần không tập trung, ngay cả Thanh Minh Thượng Hà Đồ của Trương Trạch Đoan cũng thấy tẻ nhạt vô vị.
Đời sau, bức họa này là quốc bảo, nhưng ở đây, hắn không có loại giác ngộ quốc bảo này. Bức họa này ngoại trừ để hắn nhớ một chút cuộc sống Biện Lương ra, không còn cảm giác gì khác.
Trái lại Triệu Phúc Kim tặng hắn một bộ đồ uống trà lò quan khiến hắn rất thích, ấm trà và khay trà nung bằng lò Sài, phối hợp với chén trà của bốn lò quan lớn là Quân Diêu Quan Định, còn có một chiếc chén men đen, năm chén trà này đều là cực phẩm của lò quan, được Thái thượng hoàng Triệu Cát trân tàng, được Triệu Phúc Kim lấy tới làm đồ cưới.
Lý Diên Khánh uống trà xong, cẩn thận từng chút đặt bộ uống trà lên giá sách. Lúc này, ngoài cửa có thị nữ bẩm báo:
- Lão gia, người từ trong cung tới, nói có chuyện gấp!
- Ta đã biết rồi!
Chẳng trách cả ngày tâm thần mình không tập trung, chắc chắn xảy ra chuyện lớn gì.
Lý Diên Khánh đi tới ngoại trạch, người truyền lời là tiểu hoạn quan Ngự thư phòng của Triệu Cấu tên Lý Phúc Nhi. Gã nhìn thấy Lý Diên Khánh, liền vội vàng tiến tới hành lễ:
- Thái Bảo, quan gia mời vào cung!
- Có nói là chuyện gì không?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
- Quan gia không nói, chẳng qua…
Lý Phúc Nhi nhìn chung quanh một chút, nhỏ giọng nói:
- Dường như phía Tây Bắc xảy ra chuyện, quan gia cả kinh quăng chén trà xuống đất!
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với quản gia bên cạnh:
- Cho Phúc ca nhi một trăm lạng tiền trà nước!
Trong tay quản gia vừa vặn có hai thỏi bạc quan trăm lượng, trực tiếp kín đáo đưa cho Lý Phúc Nhi. Lý Phúc Nhi lập tức thiên ân vạn tạ, tiền tháng của gã chỉ năm lạng bạc, lúc này tới báo tin cũng cho mình trăm lạng bạc ròng, đây chính là thu nhập hai năm nha.
Lý Diên Khánh thấy gã lấy tiền sảng khoái, liền cười nói:
- Vừa vặn mấy ngày trước quan gia phong phụ thân ta làm Trụ Quốc, ấn sắc phong còn chưa lấy được, thỉnh cầu Phúc ca nhi bớt thời gian vất vả một chuyến, đưa tới cho phụ thân ta.
- Không có vấn đề, sáng sớm mai ta sẽ đưa đi!
Lý Phúc Nhi cực kỳ thông minh, đưa ấn cho Đại đông chủ Bảo Nghiên Trai, mình còn bị bạc đãi sao?
Quản gia lặng lẽ giơ ngón cái với Lý Diên Khánh, đây mới gọi là bản sự, lặng yên không tiếng động, đã có người bên cạnh quan gia.

Lý Diên Khánh đi vào Ngự thư phòng Thùy Củng Điện, Lý Phúc Nhi tiến vào bẩm báo, bước nhanh ra nói:
- Quan gia mời Thái Bảo đi vào!
Lý Diên Khánh đi vào Ngự thư phòng, thấy mấy tên hoạn quan đang thu dọn mảnh chén vỡ trên mặt đất, hẳn là mình tới, quan gia rốt cuộc khắc chế lửa giận.
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Lý Diên Khánh đi vào thư phòng liền khom người thi lễ một cái.
Triệu Cấu thở dài:
- Lý Thái Bảo, vừa mới nhận được tin tức, Hi Hà Lộ mất rồi!
- Tây Hạ?
Triệu Cấu gật đầu:
- Nếu như là Kim quốc thì thôi, ngay cả Tây Hạ cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trẫm lo lắng còn tiếp tục như vậy, phía tây Đồng Quan đều sẽ thất thủ!
Lý Diên Khánh trầm mặc chốc lát nói:
- Tây Hạ không dám đánh chủ ý tới Thiểm Tây Lộ và Tần Phượng Lộ, đó là nơi Kim quốc muốn, cho nên trước khi vi thần đi Thái Nguyên đã sắp xếp hai vạn quân đội ở Đồng Quan và Bồ Tân Quan, chính là phòng ngừa Kim binh Hà Đông Lộ giết vào Quan Trung. Hiện giờ vấn đề không lớn, nhưng tới mùa đông thì khó nói, Hoàng Hà không còn là nơi hiểm yếu.
Triệu Cấu từng ở Phủ Kinh Triệu một khoảng thời gian, gã biết Tào Tính dẫn hai vạn quân đội trú đóng Đồng Quan và Bồ Tân Quan, đây là vì phòng ngừa Kim binh giết vào Quan Trung, Lý Diên Khánh đã sớm mưu tính sâu xa rồi. Hiện giờ ngoài Lý Diên Khánh ra, Triệu Cấu quả thực không nghĩ tới Chủ tướng đóng giữ ba Lộ Tây Bắc thích hợp hơn.
- Trẫm đã hạ chỉ phong Chủng Sư Đạo làm Tả Tướng Thiếu Tể, Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự. Phạm Tướng công lên chức Hữu Tướng Thái Tể. Triệu hồi Lưu Quang Thế về Trung Nguyên, đảm nhiệm Phó tướng của Tông Trạch, phía Tây Bắc chỉ có thể để Thái Bảo đi tọa trấn.
Lý Diên Khánh không cự tuyết, hắn biết Triệu Cấu chắc chắn sẽ để mình đi Tây Bắc, đây chính là kết quả chắc chắn Triệu Phúc Kim gả cho mình. Chỉ có cuộc hôn nhân này, Triệu Cấu mới có thể yên lòng giao ba Lộ Tây Bắc cho mình.
Lý Diên Khánh thi lễ thật sâu:
- Vi thần nguyện phân ưu cho bệ hạ!
Triệu Cấu gật đầu, chăm chú nhìn Lý Diên Khánh nói:
- Trẫm biết người một nhà vừa mới đoàn tụ không dễ dàng, trẫm đáp ứng ngươi, chỉ cần Thái Bảo muốn, lúc nào cũng có thể đưa người nhà tới Tây Bắc.
- Cảm ơn hậu ái của bệ hạ, hiện giờ người nhà tạm thời còn chưa thể tới, chờ vi thần ổn định cục diện sau đó đón họ qua.
- Vậy dư nghiệt Phương Tịch làm sao bây giờ? Thái Bảo có thể đề cử một người đắc lực hay không?
Triệu Cấu lại hỏi.
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Hãy để Hàn Thế Trung tiễu phỉ đi! Năng lực của hắn rất mạnh, có thể một mình đảm đương một phía.
Xế chiều hôm đó, trong cung truyền ra ý chỉ, phong An Dương Quận Vương, Thái Bảo Lý Diên Khánh làm Kinh Lược Trí Chế Sử ba Lộ Tây Bắc, thêm danh hiệu Ngự Sử Đại Phu, ban thưởng Thượng Phương Bảo Kiếm, dẫn ba vạn quân Kinh Triệu đi Tây Bắc.
Lập tức lại có ý chỉ thứ hai hạ xuống, phong Du Kích Tướng Quân Hàn Thế Trung làm Đô Thống Chế, dẫn hai vạn quân tới Cù Châu, nhất định phải tiêu diệt dư nghiệt Phương Tịch Cù Châu.

Buổi tối, người nhà cảm xúc hơi sa sút, người nhà đoàn tụ chưa tới nửa tháng, lại phải tách ra.
Tào Uẩn miễn cưỡng cười nói:
- Gả cho loại người này, phải chuẩn bị tâm lý, vừa đi chính là mấy năm, còn không biết sau khi con của hắn lớn lên có nhận ra hắn hay không.
- Đại tỷ, tỷ đang nói cái gì?
Sư Sư liếc nàng một cái, lời này sao có thể tùy tiện nói được, nói đùa cũng không được nha!
- Kỳ thực hai chúng ta cũng đã quen rồi, mấu chốt là Tam muội nha, lúc này mới vào cửa mấy ngày, không công bằng đối với nàng.
Tào Uẩn lại nói với Lý Diên Khánh:
- Quan nhân, nếu không chàng mang theo Phúc Kim bên người, cũng tiện chăm sóc cuộc sống thường ngày của chàng.
Triệu Phúc Kim vội vung tay:
- Đại tỷ, ta không sao, ta và tỷ ở chung một chỗ, bên phu quân có Thanh nhi chiếu cố là được rồi.
Hỗ Thanh Nhi nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Ai mà thèm chiếu cố hắn!
Lý Diên Khánh cười an ủi mọi người nói:
- Lần này hẳn là chỉ chia tay ngắn ngủi, quan gia đáp ứng để mọi người cùng tới Tây Bắc…
Hắn còn chưa nói hết, lập tức bị chúng nữ nhất trí thảo phạt:
- Quan gia cũng đã đáp ứng rồi, vì sao chàng không mang theo bọn ta đi?
Lý Diên Khánh vẻ mặt đau khổ nói:
- Hiện giờ thế cục bên kia không ổn định, ba Lộ Tây bắc chỉ còn lại một nửa. Mặc dù Tây Hạ không dám xâm chiếm Thiểm Tây Lộ, nhưng cũng không giữ được họ đi tới cướp đoạt nhân khẩu, tình thế quả thực cực kỳ nghiêm trọng. Ý của ta là, chờ ta ổn định thế cục bên kia, đón các nàng qua, nếu không mọi người lại phải chạy tới Ba Thục.
Nói tới Ba Thục, Tào Uẩn và Sư Sư đều lộ vẻ sợ hãi, cuộc sống lang bạt kỳ hồ kia các nàng không muốn tiếp tục nghĩ tới nữa.
- Vậy được rồi! Chúng ta nghe theo sắp xếp của chàng, nhưng phải nói rõ ràng, chờ thế cục ổn định thì đón chúng ta qua!
Cuối cùng Tào Uẩn đánh nhịp hạ kết luận.

Ba ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn năm ngàn binh sĩ rời khỏi Phủ Lâm An bắc thượng. Chủ lực quân Kinh Triệu của hắn trú đóng Phủ Giang Ninh, Lý Diên Khánh đã hạ lệnh quân đội bắc thượng trước một bước vào ba ngày trước, hai nhánh quân đội tập trung ở Phủ Khai Phong, lại xuất phát hướng tây.
Quân đội bắc thượng tốc độ rất nhanh, năm ngày sau, Lý Diên Khánh dẫn năm ngàn quân đội tới Phủ Khai Phong.
Phủ Doãn Phủ Khai Phong trước mắt là Thái Thường Khanh Đỗ Sung, gã đồng thời cũng là An Phủ Sứ Kinh Tây Bắc Lộ. Mà Lưu Thủ Đông Kinh do Đông Trạch đảm nhiệm. Tông Trạch đồng thời đảm kiệm Phòng Ngự Sứ Kinh Tây Đông Lộ, có thể nói, toàn bộ phòng ngự phía nam Hoàng Hà đều do Tông Trạch phụ trách.
Lý Diên Khánh tới khiến Tông Trạch hết sức cao hứng, lão tự mình tới trấn Xích Thương phía nam Biện Lương nghênh đón Lý Diên Khánh. Mặc dù Lý Diên Khánh chỉ đi ngang qua Phủ Khai Phong, nhưng với Tông Trạch mà nói, hiện giờ lão cần nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của triều đình.
Hai người cưỡi ngựa chậm rãi đi tới thành Biện Lương. Lý Diên Khánh nhìn ra tâm tình Tông Trạch không tốt, liền lo lắng hỏi thăm:
- Dường như tâm tình của lão tướng quân không tốt lắm?
Tông Trạch khẽ thở dài:
- Mấy ngày trước bại trận ở Bác Châu, thành trì khó khăn lắm mới chiếm lĩnh được lại mất hết. Phó Đô Thống Vương Hiếu Trung bỏ mình, tổn thất hơn năm ngàn người, quân đội lại không thể rút về bờ nam Hoàng Hà.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Thắng bại chính là chuyện bình thường của binh gia, Tông lão tướng quân cần gì quá để ý?
Tông Trạch lắc đầu:
- Nếu như chỉ là binh không bằng người ta cũng chấp nhận, thế nhưng mà… đối phương chỉ là sương binh Phủ Hà Gian lúc trước. Ài! Khiến cho lòng người ta phẫn uẫn nha!
Lý Diên Khánh nghe được chút đầu mối, dường như Tông Trạch có chuyện khó có thể mở miệng. Hai người trầm mặc đi một đoạn đường, Lý Diên Khánh hỏi:
- Lão tướng quân không ngại nói một câu, xem ta có thể giúp đỡ cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận