Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 850: Lại về Kinh Triệu

Chương 850: Lại về Kinh TriệuChương 850: Lại về Kinh Triệu
Từ sau khi Đông Kinh bùng nổ bệnh dịch mà rút quân, mấy tháng này Hoàn Nhan Tà Dã loay hoay sứt đầu mẻ trán. Thực vất vả mới ổn định bệnh dịch trong quân, Kim Đế lại lệnh y tiêu diệt nghĩa quân kháng Kim hai nơi Hà Bắc và Hà Đông.
Hoàn Nhan Tà Dã tọa trấn Phủ Yến Sơn, mệnh lệnh hai người Tông Hàn và Tông Vọng tự mình phụ trách tiêu diệt khởi nghĩa tạo phản ở Hà Đông Lộ và Hà Bắc Lộ.
Phủ Đô Nguyên Soái của Hoàn Nhan Tà Dã vốn là hành cung của Liêu quốc, hiện giờ y lại là Hoáng thái đệ, cung nữ và phi tần vốn có trong hành cung đều trở thành nữ nhân của y, sớm hưởng thụ cuộc sống Đế vương tam cung lục viện.
Buổi sáng, Hoàn Nhan Tà Dã đang ở trong thư phòng nghe Hoàn Nhan Hi Doãn báo cáo. Hoàn Nhan Hi Doãn là người văn võ song toàn hiếm có trong Hoàn Nhan gia tộc, trước mắt gã chủ quản chính vụ Hà Đông Lộ và Hà Bắc Lộ, đồng thời cũng phụ trách thu thập tình báo triều Tống.
- Ta nhận được tình báo xác thực, Lý Diên Khánh đã nhiệm Kinh Lược Sử ba Lộ Tây Bắc, trước mắt đang dẫn quân chạy tới Kinh Triệu, đoán chừng Tây Bắc sẽ có chiến sự.
Hoàn Nhan Tà Dã đè huyệt thái dương, hết sức đau đầu nói:
- Hiện giờ đang là thời kỳ quân lực dưỡng bẹnh, đánh Biện Lương một lần khiến chúng ta tổn thất nặng nề, chiến tử và bệnh dịch tổn thất mười vạn người, Lang Chủ rất bất mãn với chúng ta.nếu như có thể động binh quy mô lớn, ta đã sớm dẫn quân quét ngang triều Tống, thời cơ không đúng nha!
Hoàn Nhan Hi Doãn nhỏ giọng nói:
- Lần trước chúng ta tổn thất rất thảm trọng sao?
Hoàn Nhan Tà Dã thở dài:
- Người chết trận chủ yếu là binh sĩ tộc Bột Hải và binh sĩ Khiết Đan, người Nữ Chân tổn thất không lớn. Nhưng người Nữ Chân chết vì bệnh dịch là ba vạn người, Lang Chủ cực kỳ nổi nóng với chuyện này, hắn còn phải trấn an Đại Tù Trưởng Bột Hải A Ngột Na, đáp ứng lập con gái A Ngột Na làm Quý phi. Họ đạt thành hiệp nghị, tộc Bột Hải dừng binh một năm, Lang Chủ cũng có lòng ngưng chiến một năm, khôi phục quân lực, chờ mùa thu sáng năm lại tấn công Tống quy mô lớn.
Ánh mắt Hoàn Nhan Hi Doãn xoay chuyển:
- Không bằng để Hán binh xuaát chiến Quan Trung, hai mươi mấy vạn người đầu hàng, không dùng thì đáng tiếc.
Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi vài bước, cuối cùng quyết định nói:
- Liền dùng Hán binh Phủ Yến Sơn, Hán binh Hà Bắc còn phải đối phó quân đội của Tông Trạch và loạn phỉ các nơi ở Hà bắc. Mặt khác ta viết phong thư cho Lý Càn Thuận, thế công Tây Bắc lần này hai nước Kim Hạ phối hợp tác chiến.

Sau khi xa cách Phủ Kinh Triệu ròng rã một năm, Lý Diên Khánh rốt cuộc quay trở về mảnh đất vàng thâm trầm dày đặc này. Lý Diên Khánh vẫn luôn có một loại tình cảm đặc thù đối với Phủ Kinh Triệu, nếu không hắn cũng sẽ không xưng quân đội của mình là quân Kinh Triệu.
Buổi sáng ngày này, quân đội tiến vào Đồng Quan, Tào Tính dẫn mười mấy tên tướng lĩnh rời khỏi Đồng Quan nghênh đón Lý Diên Khánh.
Hai người cười ha ha ôm nhau một chút, Lý Diên Khánh đánh một quyền vào hõm vai Tào Tính:
- Nghe nói ngươi làm cha rồi?
Tào Tính nuôi hai tiểu thiếp ở Đồng Quan, trước đây không lâu một người trong đó sinh một đứa con trai cho gã, chuyện này khiến tổ phụ Tào Bình của gã không hề vui vẻ. Phải biết Tào Tính đã đính hôn với Cao gia, vợ cả còn chưa qua cửa, con trai đã có rồi, điều này khiến tổ phụ Tào Bình rất khó giải thích với Cao gia.
Tào Tính cười khổ một tiếng nói:
- Vậy có biện pháp nào, Cao gia quy củ lớn, nhất định phải kéo tới tháng tám mới có thể thành hôn, cũng không thể để con trai ta vẫn ở trong bụng không ra chứ?
Lý Diên Khánh đập gã một cái:
- Quy củ lớn cái gì, người ta đang kỳ để tang, đương nhiên không được. Được rồi, ta không nói với ngươi, tự ngươi đi giải thích với lão gia tử đi. Nói cho ta nghe một chút tình hình chiến đấu của Tần Phượng Lộ đi.
- Cụ thể thì ta không rõ ràng lắm, chỉ nghe nói quân Tây Hạ tấn công Phủ Phượng Tường ba lần, đều bị Lưu Cáp dẫn quân đánh lui, về sau không tiếp tục tấn công nữa, hai bên ở vào trạng thái giằng co.
- Chỗ ngươi có phương pháp liên lạc với Phủ Phượng Tường không?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Tào Tính gật nhẹ đầu:
- Có thể dùng thư ưng liên hệ, chẳng qua đi thẳng không được, tới Phủ Kinh Triệu một vòng.
- Được! Ta viết tin nhắn cho Lưu Cáp, ngươi chuyển cho hắn giúp ta.
Lúc này Lý Diên Khánh dùng lụa mỏng viết một tin nhắn, cất vào trong hộp thư giao cho Tào Tính.
Nghỉ ngơi nửa ngày ở Đồng Quan, quân đội tiếp tục đi về phía tây. Chẳng qua Lý Diên Khánh để Lưu Thiết dẫn ba ngàn quân tới Phủ Phượng Tường. Phủ Phượng Tường cũng chính là Bảo Kê hiện giờ, là cửa lớn phía tây Kinh Triệu, một khi thất thủ, Phủ Kinh Triệu sẽ gặp phải uy hiếp to lớn.
Mặc dù binh lực ba ngàn quân không nhiều, nhưng họ mang theo một ngàn Phi hỏa lôi, đủ để ngăn chặn quân Tây Hạ công thành.
Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, Thiểm Tây Lộ và Tần Phượng Lộ là đồ ăn của Kim quốc, sở dĩ quân Tây Hạ tiến đánh Phượng Tường Lộ, thực ra là vì củng cố chiếm lĩnh Hi Hà Lộ.
Cùng lúc đó, Lý Diên Khánh lại lệnh Vương Quý dẫn bảy ngàn kỵ binh tới Khánh Châu. Trong lòng Lý Diên Khánh có một loại trực giáp, sợ rằng bên phía Hoàn Nhan Tà Dã sẽ muốn thiêu thân, Đồng Quan và Bồ Tân Quan chắc chắn tiến vào trạng thái chiến tranh, phòng ngừa Kim binh qua Hoàng Hà đánh tới.
Trước mắt ba Lộ Tây Bắc có mười vạn quân Tống, ngoại trừ năm vạn quân Kinh Triệu của Lý Diên Khánh ra, còn có hai vạn năm ngàn người của Thiểm Tây Lộ cùng với hai vạn năm ngàn người của Tần Phượng Lộ. Nói từ binh lực, nếu chỉ đối phó một năm cơ bản miễn cưỡng đủ rồi. Nhưng chỉ sợ Kim binh và quân Tây Hạ giáp công, tác chiến hai mặt, quân đội có vẻ không đủ.
Mặt khác kỵ binh cũng là một vấn đề lớn, không cướp lại Hi Hà Lộ, sẽ không có nơi chăm ngựa.
Lý Diên Khánh lệnh quân đội đóng quân ngoài thành, tự hắn dẫn mấy trăm kỵ binh tiến vào thành Kinh Triệu từ cửa đông. Tri Phủ Mã Thiện cười ha ha rời khỏi thành đón tiếp. Nguyên Tri Phủ Dương Tự Chu bị điều tới Ba Thục, Lý Cương tiếp nhận Phủ Kinh Triệu, nhưng Lý Cương lại nhanh chóng được điều vào Đông Kinh đảm nhiệm Tướng Quốc. Nguyên Thông Phán Mã Thiện liền thuận lý thành chương tiếp nhận chức Tri Phủ.
Mã Thiện vốn quan hệ vô cùng tốt với Lý Diên Khánh, hiện giờ Lý Diên Khánh quyền cao chức trọng, y càng cần nịnh bợ nhiều hơn.
- Ti chức Mã Thiện tham kiến Thái Bảo!
Mã Thiện còn muốn nghênh đón Lý Diên Khánh nhẹ nhõm một chút, nhưng Lý Diên Khánh thân mang trụ vàng giáp vàng, khí thế quá cường đại, Mã Thiện lập tức sợ hãi mềm nhũn, tiến tới phục tùng làm lễ.
- Mã Thông Phán, rất lâu không gặp rồi, không đúng, hiện giờ phải gọi là Mã Tri Phủ, chúc mừng thăng cao!
- Trước mặt Lý Thái Bảo, ta làm sao được tính là thăng cao, hổ thẹn nha!
- Được rồi!
Lý Diên Khánh cười vỗ vai y:
- Lên ngựa nói chuyện!
Mã Thiện được sủng mà kinh, vội vàng xoay người lên ngựa, dẫn Lý Diên Khánh vào thành.
So với năm ngoái, trong thành Kinh Triệu náo nhiệt hơn nhiều. Lúc này Mã Thiện nhỏ giọng hỏi:
- Nghe nói Thái Công tướng qua đời rồi?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Qua đời nửa tháng trước, hắn đã tám mươi tuổi rồi, coi như trường thọ kết thúc yên lành.
Mã Thiện hơi thương cảm:
- Đáng tiếc không thể tiễn lão Tướng công một đoạn đường.
Sau khi Thái Kinh qua đời liền khôi phục tước vị Lỗ Quốc Công của lão, thụy hào Trung Bình. Triệu Cấu đặc chuẩn cho tôn tử của lão đỡ linh cữu về quê án táng.
Thái Kinh qua đời đã dần lạnh nhạt ở triều đình, không nghĩ tới Mã Thiện này còn nhớ mãi không quên.
Lý Diên Khánh không nhiều lời việc này, ánh mắt hắn nhìn lại một mảnh đất trống.
Lý Diên Khánh nhớ rất rõ ràng, bên cạnh cửa thành đông là một bãi đất trống rất lớn, bỏ hoang mấy chục năm, cỏ dại rậm rạp, chồn hoang ẩn hiện. Nhưng đất hoang đã biến mất, xây đầy phòng xá, chẳng qua xây dựng rất giản dị, đều dùng bùn đất đắp thành, ngay cả cửa cũng dùng ván gỗ thô lậu làm thành, quả thực là bộ dạng khu ổ chuột.
Mã Thiện thấy Lý Diên Khánh chăm chú nhìn nhà bùn kia, liền giải thích:
- Bên kia đều là di dân chạy nạn từ Hà Đông tới dựng, nơi đó vốn là đất của Từ Ân Tự, để nạn dân dựng lều vải tạm thời, kết quả người ta trực tiếp tạo thành. Từ Ân Tự cũng không có cách nào, khiếu nại quan phủ cũng vô dụng.
- Bao nhiêu nạn dân trốn từ Hà Đông Lộ tới?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Tổng cộng có ba nhóm trốn đến, hơn trăm vạn người, chẳng qua phần lớn di chuyển tới Ba Thục, Hán Trung, Phượng Tường Phủ, khoảng chừng ba mươi vạn người lưu lại Phủ Kinh Triệu, thành Kinh Triệu chúng ta đã có mười vạn người.
Lý Diên Khánh hơi động trong lòng, đây không phải nguồn mộ lính rất tốt sao? Hắn lại hỏi:
- Ba mươi vạn người làm nghề gì ở Phủ Kinh Triệu?
- Làm gì cũng có, nhiều nhất là tá điền, thuê đất của người khác, còn có làm tiểu nhị ở quán rượu. Mấy tháng đầu tiên quả thực hỗn loạn, quan phủ cũng không chú ý được. Về sau cũng chậm rãi thông thuận, hòa vào Quan Trung. Mặc dù phần lớn sống khá khốn khổ, nhưng ít nhất có phần cơm ăn!
- Vậy tại sao Chủng Đại Soái không nghĩ tới chiêu mộ binh sĩ từ nạn dân?
Mã Thiện cười khổ một tiếng:
- Chiêu mộ binh sĩ cần tiền nha! Quân phí của binh sĩ hiện giờ cũng khó mà kiếm, nơi nào còn tiền dư chiêu một tân binh?
- Nhưng ta biết, triều đình sử dụng toàn bộ thuế phú ba Lộ Tây bắc làm quân phí, còn chuyển tới rất nhiều thuế ruộng từ ba Thục, chẳng lẽ còn chưa đủ quân phí?
Lý Diên Khánh quả thực không hiểu, hắn cũng không ăn nói lung tung, hắn đã tính toán chặt chẽ chu đáo, phía Chủng Sư Đạo hẳn là có thừa tiền chiêu mộ binh sĩ, với kinh nghiệm lão luyện của Chủng Sư Đạo, lão không phải không biết nỗi khổ binh lực không đủ lúc bị giáp công.
Mã Thiện hơi lúng túng gãi đầu:
- Cái này ta cũng không hiểu quá rõ, ta cũng chỉ nghe Chủng Đại Soái nhắc tới vài câu, tình hình cụ thể thực sự không hiểu, nếu không ta mời Ngô Tham Quân tới nói với Thái Bảo một chút.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Việc này rất quan trọng, ta cần phải lập tức tìm hiểu tình hình với Nghiêm Tham Quân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận