Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 852: Hoành sơn tây tuyến.

Chương 852: Hoành sơn tây tuyến.Chương 852: Hoành sơn tây tuyến.
Mặc dù Lý Diên Khánh đang ở phủ Duyên An phía đông Hoành Sơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tới Tần Phượng lộ ở phía tây tấn công Tây Hạ. Cũng chính trên con đường năm xưa mười vạn đại quân của ĐỒng Quán bị diệt, từ đó bắc thượng, xuyên qua đại hạp cốc hình hồ lô của Hoành sơn.
Năm xưa Lý Diên Khánh suất quân bắc thượng đi theo đường phía đông, xuyên qua đằng sau Hổ Khiếu Hạp đánh thành Ngân Xuyên, nhưng vì đường phía đông cách phủ Hưng Khánh hơn một ngàn ba trăm dặm, còn phải đi qua một sa mạc, đường đi quá gian nan.
Mà đường phía tây Hoành Sơn gần hơn nhiều, cách phủ Hưng Khánh chỉ hơn bốn trăm dặm, một khi tấn công vào được cảnh nội Tây Hạ liền có thể chấn động cả Tây Hạ.
Nhưng đi con đường này cũng rất gian nguy, ba quan ải Thưởng Di Khẩu – Đạp Cát Trại – Vi Châu trở thành cự thành cản đường quân Tống bắc thượng. Nhưng quyết sách của Lý Diên Khánh cũng có ưu thế cực lớn, là quân Tây Hạ trú binh ở đường phía tây Hoành Sơn không nhiều.
Khi Lý Diên Khánh suất lĩnh hai ngàn người đến phủ Duyên An, Lưu Kỹ cũng suất lĩnh một vạn năm ngàn quân đội rời thành Kinh Triệu trong đêm, bí mật xuất phát tới Khánh Châu, chuẩn bị tụ hợp với quân đội Vương Quý đã tới đó trước. Mà từ Khánh Châu, nếu đi lên phía bắc hai trăm dặm nữa, sẽ đến được đại hạp cốc Hồ Lô Thủy.
Trong màn đêm, một vạn năm ngàn quân Tống men theo đại hạp cốc Hồ Lô Thủy mà lên phía bắc. Hồ Lô Thủy thực ra là một con sông lớn, vắt ngang qua dãy núi, thành một hẻm núi. Hẻm núi này rộng hơn hẻm Vô Định Hà ở đường phía đông nhiều, nơi hẹp nhất cũng phải hơn mười dặm.
Lần này mười vạn đại quân Tây Hạ chia binh hai đường tấn công Đại Tống, mục tiêu chủ yếu là Hi Hà Lộ. Một cánh đông tới hơn tám vạn người, một cánh khác chỉ có hai vạn, tấn công giả, quáy rối Thiểm Tây đường.
Do vậy, Tần Phượng lộ ở giữa tương đối vắng, quân Tây Hạ cũng không có kế hoạch tấn công Tần Phượng lộ từ phía bắc, cũng chính vì nguyên nhân này, quân Tây Hạ coi giữ ở tuyến phía tây Hoành SƠn cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có tám ngàn người, chi ẩ đóng giữ Thưởng Di Khẩu, Đạp Cát Trại và Vi Châu. Còn rất nhiều hiểm quan yếu ải khác về cơ bản là không có quân đội đóng giữ, quân Tống không có, quân Tây Hạ cũng không có, nhờ vậy, trinh sát Tình Báo Ty của Yến Thanh và Trương Thuận suất lĩnh được lợi cực lớn.
Gần tới trung thu, thời tiết đã dịu dần, cái nóng tan dần, trong đại hạp cốc Hoành Sơn đã hơi lạnh rồi, nhưng lá cây còn chưa rụng, khắp nơi là cảnh cây cối xanh rì đu đưa trong tiếng nước chảy róc rách. Quân trinh sát vô cùng cẩn thận, ngày nghỉ đêm đi, rất nhanh đã đến mặt phía bắc của hẻm núi. Quân trinh sát không thấy có bóng người, chỉ có bầy linh dương trong hạp cống, sẽ là nguồn bổ sung lương thực rất lớn cho quân trinh sát.
Trưa hôm nay, quân trinh sát nghỉ ngơi trong một đầu nhỏ của hạp cốc. Đầu sơn cốc này là nơi Hồ Lô Thủy tách ra chảy vào trong sơn cốc, như động mạch, mao mạch trong cơ thể vậy. Sơn cốc sâu chừng mười dặm, nhưng rộng không đủ mười trượng, hai bên là vách đá.
Một ngàn binh sĩ quân Tống ăn lương khô dựa vào vách đá nghỉ ngơi chờ đợi, mấy trinh sát đi trước thăm dò tình hình địch.
Yến Thanh cùng Trương Thuận ngồi trước một tảng đá lớn nghiên cứu tấm địa đồ vẽ tay. Bức địa đồ này vẽ rất đơn giản, chỉ có mấy nét, nhưng lại rất chính xác, đánh dấu rõ ràng tất cả các tin tức tình báo mà quân đội cần.
- Nơi này chỉ còn cách Thưởng Di Khẩu ba dặm, qua Thưởng Di Khẩu sẽ tới hạp cốc. Thật lạ, đi suốt dọc đường như vậy mà không gặp quân Tây Hạ nào. Ngươi nghĩ tình hình ra sao?
Yến Thanh nhíu mày hỏi.
Nghĩ một lát, Trương Thuận trả lời:
- Theo như phán đoán của Đô Thống thì binh lực Tây Hạ không đủ. Ta nghe nói, lúc trước Tây Hạ đại chiến với quân Tống, mặc dù Đồng Quán ở tuyến phía tây thảm bại, nhưng Đô Thống và lão Chủng Kinh lược ở tuyến phía đông lại đánh nhiều thắng nhiều, giết địch vô số, khiến cho Tây Hạ tổn thất nặng nề, Tây Hạ cũng phải xưng thần với triều Tống ta. Nhưng không bao lâu sau, Tây Hạ lại đại chiến với quân Kim tại phủ Đại Đồng, thương vong hơn mười vạn người. Đô Thống nói, Tây Hạ ngoài mạnh trong yếu, binh lực không đủ. Nếu không, cũng chẳng làm sao giải thích được nguyên nhân vì sao chúng ta đi suốt dọc đường cũng không gặp quân Tây Hạ.
- Có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ rất nhẹ nhàng đâu. Quân Tây Hạ không đủ lực, tất nhiên sẽ tập trung để giữ các quan ải trọng yếu, cũng không biết Thưởng Di Khẩu sẽ có bao nhiêu trú quân.
Cả hai đều trầm mặc. Thưởng Di Khẩu có tiếng dễ thủ khó công, năm xưa Đồng Quán đánh Thưởng Di Khẩu tổn thất ba vạn quân đội mới hạ được. Mà ở Thưởng Di Khẩu nhiều nhất cũng chỉ có hai ba ngàn trú quân.
Trương Thuận cười khổ:
- Nếu Thưởng Di Khẩu dễ đánh hạ, Đô Thống cũng sẽ không phái chúng ta tới. Ưu thế của chúng ta là xuất kỳ bất ý, tấn công bất ngờ.
Yến Thanh cười, mình nghĩ hơi nhiều rồi, tác dụng chủ yếu của quân trinh sát là dánh lén, nếu không, làm sao Đô Thống lại phái bọn họ tới.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, có binh sĩ bẩm báo:
- Tham tiếu đã về rồi!
Yến Thanh mừng rỡ vội vàng chạy ra nghênh đón. Hai binh sĩ Tham tiếu bước nhanh tới, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Bẩm Tướng quân, đã thăm dò xong tình hình địch phía trước.
Yến Thanh cho binh sĩ đó uống nước xong mới ngồi xuống hỏi:
- Tình hình THưởng Di Khẩu thế nào?
- Bẩm Tướng quân, trên Thưởng Di Khẩu có một tòa sơn trại, bọn thuộc hạ bò lên đỉnh núi đối diện quan sát, trong sơn trại có chừng hai ngàn trú quân, có thể nhìn ra binh sĩ phòng thủ tương đối lười nhác, trong cửa trại chỉ có mười mấy người trấn giữ, trong một tòa tháp quan bên cạnh cũng không có binh sĩ.
- Ý ngươi nói là, quân địch cũng không phát hiện chúng ta đến?
- Quả thực là không phát hiện. Trước cửa trại đã mọc đầy cỏ dại, lâu lắm rồi không có người ra. Bọn thuộc hạ đã quan sát một đêm lại thêm nửa ngày, mà không thấy một đội binh sĩ trinh sát tuần hành nào.
Yến Thanh và Trương Thuận nhìn nhau. Yến Thanh lại hỏi:
- Có vẽ được địa đồ không?
Tham tiếu đưa cho Yến Thanh một bản sơ đồ sơn trại đơn giản. Yến Thanh mở ra, xem nửa ngày, cười hỏi Trương Thuận:
- Đêm nay ai xung phong?
Trương Thuận bĩu môi:
- Trước đó chúng ta đã thỏa thuận xong, trận đầu do ta đánh. Nếu ngươi muốn đổi ý, ta cũng không cản.
- Nhưng ta am hiểu đánh lén sơn trại hơn. Ngươi lại am hiểu đường thủy hơn.
- Không thể nói như thế. Mặc dù cá nhân ta am hiểu thủy chiến hơn, nhưng không có nghĩa là thủ hạ của ta không biết đánh lén sơn trại. Ta cảm thấy giữ chữ tín quan trọng hơn. Chúng ta đã nói xong rồi, đừng có thay đổi.
- Nếu không rút thăm đi! Lúc trước ta cũng không ngờ trận chiến đầu tiên là ở Thưởng Di Khẩu. Nếu biết, thế nào ta cũng sẽ không chịu. Thế nào? Rút thăm quyết định!
Trương Thuận chịu thua. Hỗn đản này, hứa cái gì cũng không thể tin, chỉ đành đồng ý.
Yến Thanh tìm hai cây cỏ, một dài một ngắn, nắm lấy nửa dưới cười nói với Trương Thuận:
- Rút cái dài nhé, ngươi trước!
Trương Thuận cũng không nhìn kỹ, tiện tay rút ra một cây. Yến Thanh mở bàn tay. Trương Thuận cười lên ha hả vỗ vai Yến Thanh:
- Tội gì khổ thế chứ! Lại làm hỏng mất chữ tín của mình.
- Cút sang một bên!
Yến Thanh hậm hực ngồi xuống, cầm lấy ấm nước quay lưng lịa uống, thực sự không muốn nhìn thấy cái mặt đắc ý kia…
Thưởng Di Khẩu là cửa từ đại hạp cốc Hồ Lô Thủy ở phía bắc, đồng thời cũng là nơi hẹp nhất. Hai ngọn núi lớn kẹp hai bên, ở giữa chỉ có một trượng, kéo dài chừng ba dặm, nước sông từ trong hẻm núi chảy ra ầm ầm, đương nhiên, vào mùa đông, nước đóng băng, có thể đi qua hẻm núi, nhưng mùa đông cũng rất nhiều tuyết, tuyết phủ tứ phía, nửa bước cũng khó đi, nên cũng không đi được đường đại hạp cốc.
Nhưng địa hình ở chân núi bên trái sông lại tương đối đặc biệt. Sườn núi có một khúc hơi vát vào trong, để lại một con đường núi có thể đi ra khỏi hẻm. Đầu này sườn núi bằng phẳng rộng lớn, hai ba cái xe lớn có thể dàn hàng ngang, nhưng đường lên núi lại không dễ đi. Quân Tây Hạ đã xây một tòa sơn trại ở giao lộ phía nam, vừa vặn chặn đường.
Đường lên núi uốn lượn theo hình ziczac, cực kỳ hiểm yếu. Quân Tây Hạ từ trên cao nhìn xuống, sơn khẩu này dễ thủ khó công, chỉ cần hơn ngàn người là có thể giữ vững. Năm xưa Đồng Quán suất quân cường công Thưởng Di Khẩu, quân Tống tử thương thảm trọng, cuối cùng tổn thất gần ba vạn người mới đánh hạ.
Hiển nhiên cường công là không thực tế, biện pháp duy nhất là đánh lén. Từ tám năm trước, khi mười vạn đại quân Tống bị quân Tây Hạ diệt sạch, quân Tống không còn xuát hiện trong hạp cốc Hồ Lô Thủy nưa.x
Mà khi quân Kim tấn công nước Tống quy mô lớn, triều Tống liên tục vứt bỏ Hà Bắc, Hà Đông, bị ép rời đô đến Giang Nam, ba lộ Tây Bắc vứt một nửa, thế cục cực kỳ nguy hiểm. Tống Triều bị đánh cho chỉ có thể cố gắng chống đỡ chữ không thể đánh trả, lúc này, không có bất kỳ ai tin rằng quân Tống lại còn phản công Tây Hạ.
Cho nên, phòng ngự Thưởng Di Khẩu lỏng lẻo cũng là hợp với thực tế. Canh một là thời gian mệt mỏi nhất, cửa lớn sơn trại đốt đèn sáng trưng, mấy cây đuốc cháy lên hừng hực.
Trong cửa lớn có mười mấy tên quân coi giữ đứng gác. Các binh sĩ lộn xộn ngả nghiêng, ai riêng phận nấy, co quắp trong góc tối gần cổng mà ngủ gật, trên tháp canh cạnh cửa chính cũng không có bóng binh sĩ, không phải là không có, mà là binh sĩ này đang cuộn mình trong góc ngủ thiesp đi. Trước cổng chính chỉ còn hai tên lính lên dây cót tinh thần đứng gác.
Cách cửa lớn mấy chục bước trở ra tối thui, ánh lửa không chiếu đến. Cả sơn đạo đen kịt một màu. Bỗng tiếng côn trùng kêu đêm im bặt, chỉ thấy mấy chục cái bóng đen lẳng lặng tới gần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận