Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 855: Binh tới Tiêu Quan.

Chương 855: Binh tới Tiêu Quan.Chương 855: Binh tới Tiêu Quan.
Lý Diên Khánh suất lĩnh chín ngàn quân đội hành quân theo hướng tây bắc. Quân Tống đã xây một con đường chuyên dành cho quân đội ở phía nam Hoành Sơn, nối liền với Hổ Khẩu Hạp và hạp cốc Hồ Lô Thủy, dài khoảng bảy trăm dặm, còn gần hơn từ thành Kinh Triệu đến hạp cốc Hồ Lô Thủy.
Sau bốn ngày, quân đội đã tới Tiêu Quan. Tiêu Quan là quan ải quan trọng phòng ngự dân du mục phương bắc từ thời lưỡng Hán thậm chí Tùy Đường, cũng là quan ải yết hầu để vào bắc bộ bình nguyên Quan Trung, núi cao cốc sâu, địa thế hiểm yếu. Quân Tống luôn để lại một ngàn quân đóng ở đây. Mấy năm qua, quân Tống và quân Tây Hạ dựa vào đại hạp cốc mà giằng co, song phương không can thiệp lẫn nhau, cũng là bình an vô sự.
Khi quân đội của Lý Diên Khánh đến Tiêu Quan, bảy ngàn kỵ binh của Vương cùng một vạn năm ngàn bộ binh của Lưu Kỹ đã tới được một ngày, đội quân nhu trùng trùng điệp điệp gần như tới cùng một ngày với Lý Diên Khánh. Chủng Sư Đạo đã thành lập một tòa đại doanh hạu cần ở bên ngoài thành bắc Kinh thành, có năm ngàn sương quân và năm ngàn cái xe lừa, lúc nào cũng sẵn sàng vận chuyển lương thực tới phủ Duyên An.
Binh mã chưa động lương thảo đã đi trước. Ngày đầu tiên Lý Diên Khánh đến thành Kinh Triệu đã lệnh cho hậu cần doanh vận chuyển hai vạn thạch lương thực và ba vạn gánh cỏ khô đến Tiêu Quan, ngoài ra còn có súng đạn, binh khí, dầu hỏa, …
Khi đội quân của Lý Diên Khánh đén Tiêu Quan, vừa vặn gặp đội quân nhu từ một quan đạo khác cũng bắc thượng, xe nào cũng lớn, phải hai con lừa kéo, chở nặng lương thảo và binh khí, cỏ khô vẫn chưa khô hẳn, xe lừa thồ lương thực quân nhu lăn bánh kẽo kẹt, hai con lừa nhỏ sùi bọt mép giãy dụa lê bước kéo xe. Hán tử đánh xe không chút thương tiếc, thi thoảng lại vung roi da quất lên lưng chúng.
Đội quân của Lý Diên Khánh vừa tới Tiêu Quan, Vương Quý, Lưu Quỹ cùng Thống lĩnh Trương Bảo trấn thủ Tiêu Quan cùng chạy tới đón.
- Tình hình trinh sát doanh thế nào?
Lý Diên Khánh hỏi.
Đây là tin tức hắn quan tâm nhất. Nếu trinh sát doanh thất thủ, có nghĩa là quân Tống đã tổn thất thảm trọng. Thưởng Di Khẩu hay Đạp Cát Trại, đều là hiểm quan một người giữ ải vạn người khó qua.
Vương Quý cười đáp:
- Hai tên gia hỏa kia làm sao có thể cô phụ sự tín nhiệm của Đô thống chứ. THưởng Di Khẩu và Đạp Cát Trại đều chiếm được rồi.
- Quả nhiên lợi hại!
Lý Diên Khánh khen hay, lại hỏi:
- Bây giờ quân Tây Hạ có phản ứng thế nào?
Vương Quý nhìn thoáng qua Lưu Kỹ. Lưu Kỹ vội vàng đáp:
- Tạm thời vẫn chưa nghe nói gì. Nhưng phong hỏa đài đã truyền đến phủ Hưng Khánh, đoán chừng cao tầng Tây Hạ cũng đang luống cuống tay chân điều binh khiển tướng tiếp viện Vi Châu.
Lý Diên Khánh cười nhạt:
- Chớ xem thường quân Tây Hạ, hẳn là bọn họ đã có phương án dự phòng. Binh lực Tây Hạ không đủ cũng chỉ là quân binh bình thường không đủ thôi. Trong tay Lý Càn Thuận còn có tám vạn kỵ binh Thiết Diêu Tử. Đó mới là căn cơ của quân Tây Hạ.
- Ý Đô Thống là Tây Hạ sẽ dùng đến Thiết Diêu Tử?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Tạm thời sẽ không. Nếu sau khi chiếm được Vi Châu, chúng ta tiếp tục tiến quân lên hướng bắc, quân đội của Lý Sát Ca còn không kịp rút về, Thiết Diêu Tử sẽ ra tay.
Hắn quay sang Vương Quý:
- Bên Yến Thanh binh lực quá ít, ta lo sẽ mất mất. Ngươi có thể lập tức suất lĩnh kỵ binh chạy tới Đạp Cát Trại!
- Ty chức tuân lệnh!
Vương Quý khom người thi lễ, xoay người đi điều động kỵ binh.
Lý Diên Khánh lại nói với Lưu Kỹ:
- Bộ binh sẽ hơi chậm một chút, chờ đồ quân nhu đến mới xuất phát. Tư từ phủ Duyên An mang theo bảy ngàn binh sĩ, còn có hai ngàn quân của ta, hành quân đều tương đối vất vả, ngươi sắp xếp cho bọn họ ăn ngủ một chút đi.
Lưu Kỹ gật đầu, ra cửa đi sắp xếp chỗ ăn ngủ cho đội quân.
Lý Diên Khánh đi theo Trương Bảo lên đầu tường Tiêu Quan. Trên thực tế Tiêu Quan là một phần của trường thành, đoạn trường thành này được xây từ triều Tùy, trải qua mấy trăm năm, không được tu sửa, đã cũ lắm rồi, sập xệ không chịu nổi. Đén triều Tống, nhờ chính sách bảo trại, xây dựng vô số bảo trại kiên cố, một phần trường thành thuộc về bảo trại cũng được sửa chữa, Tiêu Quan chính là một trong số các bảo trại cực kỳ quan trọng. Có thể nói là lô phòng ngự Tây Hạ đầu cầu của Tần Phượng lộ.
- Trương Tướng quân có lời gì muốn nói không?
Lý Diên Khánh cười hỏi. Hắn phát hiện vừa rồi Trương Bảo muốn nói mấy lần lại thôi.
Trương Bảo gật gật đầu, đi lên đầu thành, chỉ vào một mảnh tường thành xa xa ngoài hai dặm:
- Mời Thái bảo nhìn đoạn tường thành bên kia. Bên kia là bên ngoài Tiêu Quan, vốn cùng một thể với bên trong Tiêu Quan là nơi chúng ta đang đứng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn hư hại.
- Vì sao lại hư hại?
Trương Bảo thở dài:
- Năm xưa Đồng Quán bị diệt toàn quân, quân Tống phòng ngự một mực triệt thoái hơn ba trăm dặm đến huyện Hoài Đức, trong ngoài Tiêu Quan đều bị quân Tây Hạ phá hủy triệt để. Nơi này trong Tiêu Quan là do Chủng soái phát tiền xây dựng lại từ đầu năm. Nhưng do tài lực không đủ, nên bên ngoài Tiêu Quan không cách nào sửa chữa. Tiêu Quan trong ngoài một thể, thiếu đi một cái, phòng ngự sẽ giảm phân nửa. Vì chuyện này, nửa năm qua ti chức vẫn không ngủ ngon giấc.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Chủng soái cố ý để lại một nửa cho ta tới sửa đấy!
Hắn không nhịn được mà cười lên ha hả. Trương Bảo mừng rỡ, vội nói:
- Hai ngàn tướng sĩ Tiêu Quan mong được Thái bảo chiếu cố!
- Không vấn đề gì, trước cuối năm ta sẽ xây xong nó. Nhưng Trương Tướng quân cứ gọi ta là Đô Thống đi. Gọi Thái bảo cứ xa lạ.
- Ty chức cảm tạ Đô Thống hậu ái!
Lần này Lý Diên Khánh tọa trấn tây bắc, được phong một chuỗi chức quan, trong đó, quan có thực quyền có hai ba chức, Kinh lược trí chế sử tam lộ là chức quan chính vụ cao nhất ở ba lộ tây bắc, mà tây quân đều do thống soái quân sự tối cao của quân tây bắc quản lý. Ở phủ Duyên An, Lý Diên Khánh không sửa bắt Trương Tuấn gọi mình là Đô Thống mà ở đây lại yêu cầu Trương Bảo thấp hơn một cấp, rõ ràng đang cố ý lung lay Trương Bảo.
Mặc dù Trương Bảo chỉ là một thống lĩnh, nhưng tư lịch rất sâu, đã sống ở biên cương hai mươi năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú. Mà bây giờ gã mới có bốn mươi tuổi, thuộc về nhóm các tướng lĩnh Lý Diên Khánh chuẩn bị đề bạt.
Còn về Trương Tuấn, dù gã là một trong bốn tướng trung hưng Nam Tống, nhưng để gã lại ở Thiểm Tây lộ sẽ cản tay mình, đồng thời cũng sẽ bị mình áp chế mà khó phát huy hết tài năng. Điều gã tới Hà Đông hoặc Trung Nguyên sẽ phù hợp với lợi ích cả hai bên.

Lý Diên Khánh không đổi thủ thành công làm rối loạn chiến lược của Tây Hạ như lẽ thường. Khi phong hỏa đài từ Vi Châu truyền đến, Lý Càn Thuận gần như thức trắng một đêm.
Khi cường thịnh nhất, Tây Hạ có năm mươi vạn quân, đương nhiên đây là trên cả nước. Tây Hạ là toàn dân là binh, mà triều đình chỉ cung cấp được số lượng ít binh khí cho binh sĩ, khôi giáp cung tiễn họ đều phải tự mình chuẩn bị, khi lên tiền tuyến tác chiến cũng phải tự chuẩn bị lương thực, càng đừng nói đến bổng lộc gì đó.
Một khi đại chiến nổ ra, toàn dân sẽ được động viên, đương nhiên có thể rất dễ dàng gom được năm mươi vạn đại quân. Nhưng trên thực tế, quân thường trực sẽ không thể vượt quá hai mươi vạn người. Nếu không, cho dù Tây Hạ có được Hà Sáo cũng khó mà nuôi được nhiều quân đội như vậy.
Năm ngoái, Tây Hạ và nước Kim tranh nhau Tây Kinh nước Liêu, song phương xảy ra kịch chiến, cuối cùng, Tây Hạ thảm bại, chiến tranh kết thúc. Quân Tây Hạ tổn thất gần mười vạn người, bị ép phải đầu hàng xưng thần với nước Kim.
Nguyên khí còn chưa khôi phục, Tây Hạ lại thấy cơ hội triều Tống liên tục bại lui, Lý Càn Thuận “tiện thể” xuất tám vạn lính đạnh đường sông Hi Hà, lại xuất hai vạn binh kiềm chế Thiểm Tây lộ.
Hiện giờ, ngoài tám vạn quân cận vệ Thiết Diêu Tử bảo vệ phủ Hưng Khánh, quân Tây Hạ thường trực cũng chỉ có hai vạn quân đội rải rác phân bổ tại các quân ti, Lý Càn Thuận thực sự không có quân đội viện trợ Vi Châu.
Sáng hôm sau, Lý Càn Thuận khẩn cấp triệu tập trọng thần đến cung Hưng Khánh thương nghị đối sách.
Quan chế Tây Hạ học theo Đường Tống, đồng thời cũng có một số chức quan tộc Đảng Hạng, rất nhiều đại thần kiêm hai chức, tỷ như Thượng Thư Lệnh Tào giá, là Tể tướng Tây Hạ, đồng thời cũng đảm nhiệm một chức tổ nho của Đảng Hạng, gần với Ninh Lệnh và Mô Ninh Lệnh. Ninh Lệnh là Hoàng dế Tây Hạ, Mô Ninh Lệnh là chư vương hoàng thất.
Nhưng Lý Càn Thuận tôn trọng văn hóa người Hán, dưới sự lãnh đạo của y, chức quan Đường Tống đã có thực quyền, mà chức quan Đảng Hạng lại thành hư chức.
- Bệ hạ, vi thần nghe nói Lý Diên Khánh đảm nhiệm Kinh lược sử tam lộ. Lý Diên Khánh nóng lòng phá cục, chuyện này hiển nhiên là thủ đoạn đổi thủ làm công của hắn. Mặc dù vi thần không thể không thừa nhận chiêu này rất cao minh, nhưng cũng có nhược điểm.
Người vừa nói chuyện chính là Thượng Thư Lệnh Tào Giá. Lý Càn Thuận mừng rỡ vội vàng hỏi:
- Nhược điểm gì vậy?
- Nhược điểm của quân Tống là không đủ binh lực, chỉ cần chúng ta đánh hạ phủ Phượng Tường từ phía tây là có thể cắt đứt đường lui của Lý Diên Khánh. Nếu hắn không muốn toàn quân bị diệt thì nhất định phải lập tức rút quân. Quân Tống sẽ không đánh mà lui.
- Nói hay lắm!
Lý Càn Thuận khen, hỏi sang Lễ bộ Thượng thư Lý Nhân Trung:
- Nhân Trung ngươi nói xem?
Lý Nhân Trung cũng là hoàng tộc, được phong làm Bộc Vương, quan nhậm Lễ Bộ Thượng thư, là tâm phúc của Lý Càn Thuận. Lão đứng dậy thi lễ thưa:
- Về cơ bản, vi thần tán thành ý kiến của Tào Tướng quốc. Có điều, vi thần vẫn lo lắng bên Vi Châu, xem xét ra chỉ có bốn ngàn quân đội, liệu có thể giữ vững Vi Châu không? Nếu Vi Châu thất thủ, phòng ngự tây Bình Châu trống rỗng, Lý Diên Khánh sẽ thẳng tiến mà bắc thượng.
Điều Lý Nhân Trung lo lắng cũng là điều Lý Càn Thuận lo lắng. Lý Càn Thuận thở dài:
- Ta cũng muốn tăng thêm binh đến Vi Châu, nhưng trong tay không còn quân đội nữa. Trừ phi trưng binh, nhưng hao tổn quá lớn, hoặc phải dùng đến quân cận vệ, nhưng có vẻ vẫn chưa đến nước đó. Ta rất khó quyết định!
- Vậy điều hai vạn quân Hạ Châu tới Vi Châu!
Hiển nhiên Tào Giới đã có biện pháp.
- Vậy bên Thiểm Tây lộ phải làm sao? Quân Tống có thể từ Thiểm Tây lên bắc tấn công Hạ Châu không?
Lý Càn Thuận hỏi tới vấn đề mấu chốt.
Tào Giá mỉm cười:
- Bệ hạ quên nước Kim sao? Lúc này chắc chắn Hoàn Nhan Tà Dã không đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ thò một chân vào. Vi thần tin tưởng quân tống ở Thiểm Tây lộ sẽ dốc toàn lực phòng ngự lính Kim, không dám lên phía bắ.
Lý Càn Thuận giật mình tỉnh ngộ. Y không do dự nữa, lập tức hạ lệnh:
- Vậy theo đề nghị của Tướng quốc, lập tức điều quân đội Hạ Châu chi viện Vi Châu. Đồng thời lệnh cho Lý Sát Ca dốc toàn lực tiến đánh phủ Phượng Tường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận