Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 856: Công đầu Vi Châu

Chương 856: Công đầu Vi ChâuChương 856: Công đầu Vi Châu
Sau khi chỉnh đốn ở Tiêu Quan hai ngày, Lý Diên Khánh tiếp tục dẫn hai vạn bốn ngàn quân đi về phương bắc, hai ngày sau đã đến Đạp Cát Trại.
Điều làm cho Lý Diên Khánh không ngờ tới chính là, cướp đoạt Thưởng Di Khẩu và Đạp Cát Trại còn có một thu hoạch bất ngờ, ngoài mấy vạn thạch lương thảo, còn có năm vạn bộ binh giáp quân Tống. Đó là chiến lợi phẩm năm xưa khi toàn quân Đồng Quán bị diệt để lại cho quân Tây Hạ. Quân Khí Giám đưa khôi giáp mới đến tiền tuyến đều chưa mở niêm phong.
- Bị phong bế nhiều năm như vậy trong hầm trú ẩm khô hanh, vậy mà vẫn vô cùng hoàn hảo, thật sự không dễ dàng!
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng vuốt ve đầu thương của thanh thương gỗ, bên trên còn một tầng sáp, đầu thương hình thoi dài, góc cạnh rõ ràng, mũi thương sắc bén lóe lên hàn quang, không hổ là tinh phẩm do Quân Giám Khí của quân Tống chế tạo ra, cán thương phía sau cũng được ngâm một lớp dầu rồi phơi khô, vô cùng chắc chắn, không có một khe hở.
Thương của bộ binh quân Tống chủ yếu là thương gỗ và Nha cảnh thương. Ngoài ra, còn có một loại là Trịch toa thương, là vũ khí lợi hại để đối phó với kỵ binh.
Trương Thuận bên cạnh giới thiệu:
- Khởi bẩm Đô Thống, Toa thương để trong hòm gỗ. Ti chức đã kiểm kê qua, một thùng có năm mươi cây, tổng cộng ba ngàn thùng, gộp lại là có hơn mười lăm vạn cây. Trên thùng còn có sơn niêm phong của Quân Khí Giám, chưa từng được mở ra.
Lý Diên Khánh gật đầu, lại đến một hầm trú ẩn khác trong này có cất năm ngàn bộ Khải giáp, chỉ tiếc đều là giáp da sơn đen, không có giáp đồng và thiết giáp bôi kim tích. Còn về Sơn văn giáp và Ô chùy giáp thì càng không phải nghĩ, đó là trang bị của cấm quân Thiên long, ngoài ra, cũng chỉ có cấp Đô Thống trở lên mới được khoác.
- Chỉ tiếc những lớp da giáp này đều cứng lại rồi!
Trương Thuận vuốt ve da giáp, tiếc nuối nói.
Lý Khiên Khánh vuốt một da giáp, cười nói:
- Vẫn được, chỉ cần hơi thuộc da lại là được, có thể hoàn hảo như lúc đầu!
- Đô Thống, những vũ khí này đều phải vận chuyển về sao?
- Đương nhiên phải vận chuyển về. Khi đội hậu cần quân nhu đến Tiêu Quan lần thứ hai có thể thuận tiện mang những vũ khí này trở về Kinh Triệu.
Đang lúc này, Yến Thanh chạy nhanh tới, ôm quyền hành lễ:
- Khởi bẩm Đô Thống, tình báo trinh sát trở về.
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Trương Thuận:
- Ngươi ghi chép hết lại danh sách binh giáp, đợi đội quân nhu đến liền vận chuyển lên xe. Việc này rất quan trọng, nhất định không được chủ quan.
Trương Thuận biến sắc, đây có nghĩa là y không thể đi Vi Châu, y lập tức vội vàng nói:
- Đô Thống, để ti chức đi Vi Châu đi!
Trong lòng Yến Thành đắc ý, vỗ vỗ bả vai y cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Thuận Tử, quân lệnh như sơn. Đô Thống đã nói rồi thì sẽ không thay đổi, ngươi chấp nhận đi!
Trương Thuận hung hăng trừng mắt một cái với y, đành phải bất đắc dĩ cúi đầu, trong lòng phẫn hận. Bản thân vậy mà lại biến thành quân hậu cần.
Lý Diên Khánh khoát tay:
- Đạp Cắt Trại vô cùng quan trọng. Năm đó, Đồng Quán coi thường Đạp Cắt Trại, mới làm cho mười vạn quân bị diệt. Ta không muốn giẫm lên vết xe đổ,
Trương Thuận hơi tỉnh ngộ:
- Ý Đô Thống là quân Tây Hạ sẽ tấn công Đạp Cắt Trại?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Vi Thành là chiến tuyến của Tây Hạ, Đạp Cắt Trại lại là chiến tuyến của ta. Ta kéo quân lên, để lại cơ hội cho người Tây Hạ, chỉ xem bọn chúng có cắn được cái mồi này hay không. Ngươi là người bảo vệ mồi, đừng có để mồi bị người Tây Hạ thực sự cắn được.
Trương Thuận mừng rỡ, khom người thi lễ:
- Có ti chức ở đây, Đạp Cắt Trại sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lý Diên Khánh quay người đi, Trương Thuận lại cười tủm tỉm vỗ vai Yến Thanh:
- Tiểu Yến Nhi, công đầu bị ca lấy rồi, ngại quá!
Sắc mặt của Yến Thanh có chút không tốt, y hừ một tiếng:
- Đợi ta lấy được Vi Châu, mới biết công đầu là ai.
- Ha ha! Chúng ta cùng chờ xem.
Hai người theo thói quen đá đưa lại mấy câu, sau đó Yến Thanh mới quay người chạy theo Lý Diên Khánh.

Vi Thành không được coi là một tòa thành lớn, chỉ có thể được coi là một tòa thành quân sự rất nhỏ, nhưng nó lại là một tòa thành cưc kỳ kiên cố. Nếu như nói Thưởng Di Khẩu và Đạp Cát Trại là cửa vào phía nam của Hưng Khánh Phủ ở Đô Thành, thì Vi Thành chính là yết hầu của Hưng Khánh Phủ, qua Vi Thành có thể tiến vào bình nguyên Hà Sóc, vô cùng thích hợp với tác chiến kỵ binh. Tây Hạ cũng là biết rõ sự bất lợi về mặt địa hình, mới hao hết quốc lực nuôi tám vạn kỵ binh Thiết Diêu Tử.
Vi Thành nằm trên dư mạch của sáu vòng núi, xây dựng trên lưng chừng núi, lưng dựa vào một dải sơn lĩnh hùng vĩ kéo dài trăm dặm, ngọn núi lớn phía sau giống như bị đao bổ đôi, xuất hiện một hẻm núi dài hơn mười dặm. Vi Thành nằm trên miệng hẻm núi này, trực tiếp chắn đoạn đường lên phương bắc.
Loại phương thức xây thành này thể hiện rõ nét phong cách làm việc của người Tây Hạ. Nắm bắt được chỗ then chốt, cho nên phương thức phòng ngự của Thưởng Di Khẩu, Đạp Cát Trại và Vi Thành đều rất quán triệt.
Chỗ sườn núi Vi Thành cũng không tính là cao, cách chân núi chỉ có mười mấy trượng. Nhưng nếu nhìn từ dưới lên, cái khí thế của tòa thành giữa không trung cũng làm cho người ta khó mà hít thở bình thường, binh sĩ trên thành nhìn xuống chỉ thấy rừng đao kiếm đang lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, muốn tấn công tòa thành trì này, nhất định phải trả một cái giá đắt.
Bên ngoài vài dặm, Lý Diên Khánh được mười mấy viên tướng lĩnh hộ tống đứng nhìn tòa thành này từ xa. Dưới kinh nghiệm công thành phong phú của hắn thì hắn nắm chắc có thể phá tòa thành này trong một ngày, nhưng tấn công tòa thành này không phải mục tiêu của hắn. Trong con mắt của Lý Diên Khánh, chiến tranh chỉ là một loại thủ đoạn, là một thủ đoạn bắt Tây Hạ phải thỏa hiệp chính trị, chỉ có thực sự đánh một đòn đau, thì mới nó thu lại móng vuốt.
- Lưu tướng quân nhìn ra chút manh mối gì chưa?
Lý Diên Khánh cười hỏi Lưu Tử Vũ bên cạnh. Lưu Tử Vũ văn võ song toàn, có chút giống với Lý Diên Khánh, võ nghệ cao cường, kỵ xạ siêu quần, nhưng văn tài cũng rất lợi hại, xếp thứ ba kỳ thì của phủ Diên An, chỉ tiếc là không đỗ Tiến Sĩ, nếu không người Đông Kinh đều sẽ tung hô y là Lý Diên Khánh thứ hai.
Lưu Tử Vũ chăm chú nhìn thành trì, một lúc sau mới trầm giọng nói:
- Tòa thành này nhiều nhất chỉ có thể chứa được năm ngàn người. Nếu viện quân Tây Hạ đến, bọn chúng sẽ đóng quân ở đâu?
- Lưu Tướng quân quan sát rất kỹ, vậy ý kiến của Lưu Tướng quân là gì
- Khởi bẩm Đô Thống, thực ra với sự hiểm yếu của Vi Thành thì cũng không cần nhiều quân lính như vậy, Tây Hạ vẫn phái quân viện trợ, chỉ có thể nói là chúng không nhằm vào Vi Thành.
Lý Diên Khánh nhận được tin từ trinh sát, một toán quân viện trợ hai vạn người của Tây Hạ đánh đến từ Hạ Châu, đã đóng ở năm mươi dặm ngoài La Thành. Nếu đúng như Lưu Tử Vũ phân tích, thành trì nhỏ như vậy không thể chứa đựng được hết hai vạn người, vậy thì mục tiêu của đội quân này đã rõ ràng, hoặc là đối đầu trực tiếp với mình, hoặc là muốn cướp lại Đạp Cát Trại, cắt đứt đường lui của mình.
- Đô Thống, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Lưu Kỵ phía sau hỏi.
Lưu Diên Khánh mỉm cười:
- Lập doanh trại trước Vi Thành trước, đợi thời cơ!
Quân lệnh của chủ soái hạ xuống, ba vạn đại quân nhanh chóng bắt đầu hạ trại, năm trăm chiếc xe lớn vận chuyển hai ngàn đỉnh trướng trại theo quân cùng đến. Đại doanh trại dựng ở trên khoảng đất cách Vi Thành khoảng năm dặm. Ba ngàn kỵ binh và hai ngàn bộ binh nhanh chóng dọn dẹp rừng cây rậm rạp bên ngoài ba mươi dặm về phía tây, không bao lâu, kỵ binh vận chuyển từng thân cây cao hai trượng, rộng cỡ miệng bát trở lại dùng để xây rào quanh doanh trại.
Lúc hoàng hôn, đại doanh của quân Tống đã xây dựng xong, hai ngàn đỉnh trại chỉnh tề xuất hiện trong đại doanh. Mười mấy vạn thân cây trở thành hàng rào xung quanh doanh trại, còn được dùng để xây dựng tám đài quan sát xung quanh trại, sắp xếp cho mấy trăm trinh sát hoạt động.
Chủ Tướng của Vi Châu là Sát Tạp, là một tướng lĩnh trung tuần vừa đen vừa béo, là một kẻ vô cùng âm hiểm xảo trá, năm xưa cũng từng quen biết với Lý Diên Khánh. Những năm gần đây, y liên tục thăng quan, từ một tướng lĩnh cấp trung thấp thăng làm Giám quân của Quân Giám Ti Vi Thành, Đô Chỉ Huy Sứ của Tĩnh Tắc quân, thống lĩnh ba ngàn quân của Thưởng Di Khẩu, Đạp Cắt Trại và Vi Thành.
Lúc này, Sát Tạp đứng trên đầu thành, híp mắt nhìn đại doanh quân Tống bên ngoài vài dặm. Lần này quân Tống dùng phương thức đánh lén liên tục cướp được Thưởng Di Khẩu và Đạp Cắt Trại, đánh cho Sát Tạp trở tay không kịp, binh lính tự thân của y cũng không nhiều, không dám tùy tiện đi cứu viện Đạp Cắt Trại, chỉ khi quân lính trốn thoát được từ Đạp Cắt Trại nói cho y biết là quân Tống đánh lén chỉ không đến một ngàn người, Sát Tạp mới cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng lúc đó đã muộn. Đạp Cắt Trại đã bị quân Tống công chiếm.
Sát Tạp biết mình đã phạm một sai lầm lớn, làm không tốt thì khó bảo toàn chức quan. Y phái người tìm đến hậu thuẫn của mình Bộc Vương Lý Nhân Hòa, tốn hai vạn lượng bạc, mới xoa dịu được trận lôi đình của Thiên Tử, để cho y một câu, giữ được Vi Thành, y có công không tội, nếu không giữ được thì mang đầu đến gặp.
Nhưng thủ dụ của Thiên Tử vẫn còn một câu cuối cùng. Nếu như có thể đoạt lại Đạp Cắt Trại và Thưởng Di Khẩu, y sẽ được thăng một cấp.
Lời hứa này thực sự làm cho Sát Tạp động tâm.
Thực ra, Sát Tạp không lo lắng về việc giữ Vi Thành. Vi Thành kiên cố âm hiểm, từ khi Tây Hạ lập quốc chỉ thất thủ một lần. Đó là mười mấy năm trước Tướng quân nhà Tống Lưu Pháp tập kích đắc thủ, nếu như quanh minh chính đại công thành, quân Tống chưa chắc có thể đánh hạ Vi Thành.
Hiện tại, điều mà Sát Tạp suy nghĩ không phải là vấn đề giữ Vi Thành, mà là làm thế nào đoạt lại được Đạp Cắt Trại, chặt đứt đường lui của quân Tống?
Sát Tạp nheo mắt nhìn đại doanh quân Tống một lúc lâu, sau đó quay đầu nói:
- Nhanh chóng thông báo cho Cao Hội Văn, y có thể xuất binh rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận