Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Giang Vĩnh Xuân cung kính

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đi vào là tiếp tân bên bộ phận chăm sóc khách hàng, nhân viên cung kính với Tiếu Lạc nói: "Tiếu Tổng, Giang lão bản của Nhà Máy Nhựa Yeston muốn gặp người!"
Của lớn còn chưa đóng hoàn toàn, một tiếng hô hoán từ bên ngoài vọng vào, mang theo sự lo lắng truyền vào: "Tiếu Tổng, Tiếu Tổng, ta là Giang Vĩnh Xuân a, ta tới đơn đặt hàng với ngươi."
"Giang Vĩnh Xuân?"
Trương Đông Hải kinh ngạc thất thanh, là quản lý cao tầng của Lạc Phường, làm sao mà không biết Giang Vĩnh Xuân, đây chính là khách hàng trung thành của Vị Lôi a, hắn đã từng bắn tiếng nói chỉ cần xưởng của hắn vẫn còn, việc phát bánh hàng năm cho nhân viên sẽ là của Vị Lôi, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì? Giang Vĩnh Xuân sao lại đột nhiên chủ động tìm đến cửa muốn đàm luận đơn đặt hàng với Lạc Phường rồi?
Nghĩ mãi mà không ra, thật sự là khó có thể tin!
Giang Vĩnh Xuân gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên làm kinh động tất cả nhân viên trong công ty, mỗi người đều quét ánh mắt tới, trong đó bao gồm Hứa Quan Tùng, Lâm Xung Động, Lý Tử Manh. . . . . . lúc nhìn thấy Giang Vĩnh Xuân, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, bởi vì đây là một gia hỏa căn bản không thể xuất hiện tại công ty bọn họ.
"Giang tổng, ngươi đây là?"
Hứa Quan Tùng tiến lên nghênh tiếp, vô luận như thế nào hắn cũng không tin tưởng vị khách hang than thiết của Vị Lôi sẽ đến đàm luận đơn đặt hàng với bọn họ, hắn lo lắng Giang Vĩnh Xuân tới gây chuyện.
"Tiếu Tổng ở nơi nào? Hứa phó tổng, ngươi mau nói cho ta biết Tiếu Tổng ở nơi nào a." Giang Vĩnh Xuân gấp đến độ giống như là con kiến trên chảo nóng.
"Không nên gấp, ngươi nói cho ta biết trước tìm Tiếu Tổng có chuyện gì a." Hứa Quan Tùng ổn định lại tâm tình của hắn.
Giang Vĩnh Xuân lắc đầu liên tục: "Chuyện này ta có nói với ngươi cũng không được, chỉ có Tiếu Tổng mới được, mau dẫn ta đi gặp Tiếu Tổng."
"Giang Vĩnh Xuân!"
Lúc này, Tiếu Lạc mở cửa phòng làm việc thò nửa người ra hô một tiếng.
"Tiếu Tổng, Tiếu lão đệ, ta. . . . . . Ta có thể coi là tìm tới ngươi. . . . . ."
Nhìn thấy Tiếu Lạc, Giang Vĩnh Xuân kích động đến rơi nước mắt, hắn mang theo một cặp đựng giấy tờ màu đen, chen qua Hứa Quan Tùng chạy hướng văn phòng Tiếu Lạc.
Trương Đông Hải cùng nữ tiếp tân vừa vặn đi ra, Giang Vĩnh Xuân là ai cũng không nhìn thấy, trong mắt chỉ có Tiếu Lạc, khom người, khúm núm, mang trên mặt nụ cười đi vào.
"Đóng cửa lại!" Tiếu Lạc nói.
"Được rồi. . . . . ."
Giang Vĩnh Xuân cười rạng rỡ, đem cái cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Chuyện này. . . . . . tình huống gì thế này a?
Một đám công nhân viên Lạc Phường đều há hốc mồm, phải biết Giang Vĩnh Xuân từ trước đến giờ đều có địch ý đối với Lạc Phường của bọn họ, xưa nay sẽ không cho Lạc Phường chút mặt mũi nào, nhưng bây giờ thì sao, khom lưng gật đầu, cung kính như con chó Nhật thế, đây là mặt trời mọc lên từ phía tây sao hay là uống lộn thuốc?
"Này Giang Vĩnh Xuân có chuyện gì xảy ra, làm sao lại tới lấy lòng và nịnh bợ Tiếu Tổng chúng ta?" Hứa Quan Tùng cau mày, tự lẩm bẩm.
Lý Tử Manh không nói gì, trên khuôn mặt tinh xảo cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Từ từ, rất nhiều người hiếu kỳ liền lén lén lút lút tụ tập ở bên ngoài văn phòng Tiếu Lạc, đưa lỗ tai lắng nghe, muốn nghe một chút xem rốt cuộc có chuyện gì đang diễn ra.
"Ho khan một cái. . . . . ."
Hứa Quan Tùng lớn tiếng ho khan vài tiếng.
Mọi người còn tưởng rằng hắn là muốn gọi bọn họ về vị trí công tác, đang chuẩn bị tản ra, lại nghe hắn nghiêm trang nói: "Nghe trộm có thể, tuyệt đối không nên bị Tiếu Tổng phát hiện."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên trong thời gian ngắn không thể nào tiếp thu được Hứa Quan Tùng lại chuyển biến như vậy, thầm nghĩ: dựa theo bình thường, Hứa phó tổng sẽ răn dạy bọn họ một trận sao?
Trong phòng làm việc. . . . . .
"Tiếu Tổng, ngươi nhất định phải cứu ta a, đã đi qua ba bệnh viện hàng đầu rồi, nhưng căn bản tra không ra vết tích gì, tất cả hi vọng của ta đều ở trên người ngươi, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu a." Giang Vĩnh Xuân giọng nói như đang khóc.
Hắn tối hôm qua lại vô duyên vô cớ ngất ở phòng vệ sinh, bị mùi thối trong bồn cầu làm cho tỉnh lại, hơn nữa hắn rõ ràng cảm giác được Tinh Khí Thần của mình càng thêm uể oải, mà làm cho hắn run sợ là, khoảng cách thời gian vừa vặn đúng với lời của Tiếu Lạc nói, lần này hắn triệt để tin Tiếu Lạc nói, hắn thật sự đang từng ngày từng ngày đi về cõi chết.
Sáng sớm liền vô cùng lo lắng chạy tới!
Quan hệ đến tính mạng, còn quản cái mẹ gì Vị với chả Lôi, ai có thể cứu hắn ai mới là tổ tong của hắn.
"Xác định ta không lừa ngươi rồi hả?" Tiếu Lạc ngẩng đầu nhìn hắn một chút, cân nhắc cười nói.
Giang Vĩnh Xuân dùng sức gật đầu, xấu hổ không nói ra được: "Xác định, Tiếu Tổng, là ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, ta vì ngay đó vô lễ với ngươi hôm nay trịnh trọng nói lời xin lỗi với ngươi!"
Đứng lên, hướng Tiếu Lạc cúi đầu thật sâu.
Sau đó từ trong cặp công văn lấy hợp đồng ra, cẩn thận từng li từng tí một đặt ở trên bàn làm việc: "Đây là hợp đồng ngày đó, mỗi một tờ ta đều tự tay lau chùi, tuyệt đối không có dính vật bẩn nào."
Tiếu Lạc liếc nhìn hợp đồng không nhiễm một hạt bụi, dựa vào ghế lắc đầu cười nói: "Đây là hợp đồng lần trước chuẩn bị cho ngươi, nhưng giờ đã mất hiệu lực, có điều Giang lão bản có thành ý như vậy, ta sẽ soạn ra một phần hợp đồng cho ngươi, số lượng đơn đặt hàng không đổi, nhưng kim ngạch đơn đặt hàng sẽ sửa đổi một chút."
"Nên đổi như thế nào thì đổi như thế, tất cả nghe theo Tiếu Tổng." Giang Vĩnh Xuân cung kính nói.
"Kim ngạch thêm năm trăm ngàn." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
Thêm. . . . . . Thêm năm trăm ngàn?
Mặc dù đã làm xong chuẩn bị tâm lý, trên mặt Giang Vĩnh Xuân vẫn là kinh ngạc thất sắc, năm trăm ngàn không phải là một con số nhỏ a.
Một đám nhân viên ngoài cửa nghe nói như thế đều khiếp sợ không gì sánh nổi, nhỏ giọng bắt đầu nghị luận.
"Giang Vĩnh Xuân nguyên bản chuẩn bị bao nhiêu?"
"Thật giống như là năm trăm ngàn."
"Ở cơ sở thêm năm trăm ngàn, chẳng phải là nói trực tiếp đề cao gấp đôi sao? Tiếu Tổng cũng quá tàn nhẫn đi."
Những người này biết được tình huống bên trong Hứa Quan Tùng và Lý Tử Manh đều là hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: năm trăm ngàn biến thành một triệu, đây là giở công phu sư tử ngoạm mà, Giang Vĩnh Xuân hắn có thể đáp ứng không?
"Thay đổi, Tiếu Tổng nói muốn thêm một triệu rồi."
. . . . . .
"Ta chết mất, Tiếu Tổng nói muốn thêm hai triệu, nguyên nhân là Giang Vĩnh Xuân không có ngay lập tức đáp ứng."
. . . . . .
"Trời ạ, bỏ thêm, lại đi tăng thêm, bây giờ là 4 triệu rồi !"
Lời nói càng ngày càng kích động cùng phấn khởi từ trong miệng người nghe trộm.
Từ năm trăm ngàn lên 4 triệu, ngay cả máy in tiền cũng không thể làm ra nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy a!
"Hồ đồ, Tiếu Tổng thực sự là quá hồ nháo, đơn đặt hàng năm trăm ngàn mà tang lên 4,5 triệu, Giang Vĩnh Xuân có thể đáp ứng mới lạ đó." Hứa Quan Tùng ngạc nhiên qua đi, liền căm phẫn sục sôi nói ra cái nhìn của chính mình.
"Ta cũng cảm thấy vậy, bánh Trung Thu của Lạc Phường chúng ta cũng không phải làm từ vàng, Giang Vĩnh Xuân nếu như đáp ứng thì không khác gì kẻ ngu si." Trương Đông Hải cũng không nhịn được chen vào một câu.
Lý Tử Manh lắc đầu một cái: "Giang Vĩnh Xuân hay là có nhược điểm bị Tiếu Tổng tóm chặt, bằng không hắn chắc chắn sẽ không khúm núm đối với Tiếu Tổng như thế."
"Có đạo lý!"
Lâm Xung Động gật gù nói phụ họa, "Giang Vĩnh Xuân lần này sợ là không đáp ứng cũng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận