Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Lo lắng thay cho ngươi đó

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Tôn Mỹ nữ, các ngươi bận bộ Vũ Y này thật sự quá hợp, nó phô diễn tất cả đường cong của các ngươi, đúng rồi, vị mỹ nữ bên cạnh ngươi tên gọi là gì a, giới thiệu cho chúng ta một chút chứ, ngoại trừ lão Tiếu, mấy người chúng ta đều vẫn còn cô đơn đấy." Trương Đại Sơn dùng khăn giấy lau khô rượu trên mặt, tiếp tục đảm nhiệm nhân vật làm sôi động bầu không khí.
"Vẫn là tự ta giới thiệu đi."
Cô gái kia xung phong nhận việc giới thiệu chính mình, "Ta tên Hồ Thủy Dung, vào làm ở bệnh viện cùng đợt với ngọc ngọc."
Mặc dù tướng mạo nàng không có xuất sắc như Tôn Ngọc, nhưng vóc người cũng rất tốt và nàng rất hoạt bát.
" Hồ Thủy Dung, tên rất hay a, ta tên Trương Đại Sơn, ra mắt Thủy Dung muội." Trương Đại Sơn đứng lên, đưa tay tới trước mặt Hồ Thủy Dung.
Hồ Thủy Dung hào phóng nắm tay với hắn, cười chào hỏi: "Ngươi mạnh khỏe, Sơn Ca!"
Một tiếng ‘ Sơn Ca ’ làm thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Đại Sơn, hữu ý vô ý liếc nhìn Tiếu Như Ý, nói rằng: "Nhìn, nhìn, xem người ta lễ phép thế nào, có nội hàm thế nào, không giống một ít người, động một chút là đặt biệt hiệu khó nghe cho người khác."
Nghe được câu này, Tiếu Lạc cùng Tôn Ngọc đều không nhịn được cười cười ra tiếng.
Tiếu Như Ý vỗ bàn đứng dậy, đem một cái đũa ném tới Trương Đại Sơn: "Trương mặt đại, ngươi lại muốn bị đánh có phải không, người đang ngấm ngầm hại ai đó?"
"Ai nha lão muội a, ta chỉ tùy tiện nói một chút, không có nói một ai mà, sao mỗi lần ngươi đều phải cho thêm chữ mặt lớn vào vậy!" Trương Đại Sơn vẫy vẫy tay, thở dài một tiếng.
"Ngươi. . . . . ."
Tiếu Như Ý dậm chân tức giận, căn bản nói không lại Trương Đại Sơn, không thể làm gì khác hơn là cầu viện với lão ca của mình, "Ca, ngươi xem hắn, lại đang bắt nạt muội muội của ngươi."
Tiếu Lạc cười cợt, nhìn về phía Đường Nhân: "Lúc này ngươi nên tìm Đường Nhân!"
Nghe thấy mình bị điểm danh, Đường Nhân thả con cua đang gặm xuống, ngẩng đầu lên, mặt ngơ ngác hỏi: "Ca, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Dáng vẻ thật chất phác và vô tội, tất cả mọi người không nhịn được cười lớn.
Tiếu Như Ý chu chu mỏ, thở dài: "Ngươi xem, hắn căn bản là không trông cậy nổi." Sau đó trừng Đường Nhân một chút, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói, "Tiếp tục ăn Cua đi, không có chuyện gì đừng nói chuyện."
"Nha, lão bà tốt!"
Đường Nhân trả lời một câu, sau đó cứ tiếp tục vùi đầu gặm Cua.
"Xì ~"
Tôn Ngọc bị dáng vẻ của Đường Nhân chọc phát cười thành tiếng, phát hiện Tiếu Lạc nhìn lại, liền giải thích: "Đường ca rất ngốc nha."
Tiếu Lạc liếc mắt nhìn Đường Nhân, gật gù, rất là tán thành nói: "Quả thật có chút ngốc."
Nói xong, phát hiện Tôn Ngọc mở to đôi mắt nhìn mình, liền cảm thấy có chút khó hiểu.
"Tiếu Lạc ca trên mặt ngươi có dính cái gì kìa, đừng nhúc nhích, ta lấy xuống giúp ngươi." Tôn Ngọc chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng đưa tay lên trên mặt của hắn.
Tiếu Lạc không nhúc nhích, mũi nghe thấy được một mùi thơm thoang thoảng từ trên ngón tay Tôn Ngọc truyền đến, làm hắn cảm thấy tâm thần thật thoải mái, hắn lẳng lặng nhìn Tôn Ngọc, nàng biểu hiện rất chăm chú.
Những người khác lúc này đều theo bản năng yên tĩnh lại, mặt mỉm cười nhìn cử động thân mật của Tiếu Lạc và Tôn Ngọc, giống như là đang nhìn một cảnh ái tình trong phim điện ảnh.
"Tóc sao?" Tiếu Lạc nhìn sợi tóc trên ngón tau Tôn Ngọc.
"Ừ, Đúng vậy a, hình như là của nữ nhân." Tôn Ngọc cười khanh khách nói.
"Ngắn như vậy khẳng định không phải tóc của nữ nhân, chị dâu, ngươi nhìn nhầm rồi." Tiểu Ngũ nói giúp Tiếu Lạc.
Trương Đại Sơn, Tiếu Như Ý, Hồ Thủy Dung đều trừng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra sự phẫn nộ.
"Rầm ~"
Tiểu Ngũ gian nan nuốt ngụm nước miếng, căng thẳng bất an nhìn về phía Phong Vô Ngân: "Phong ca, ta. . . . . . Ta nói sai cái gì sao?"
Phong Vô Ngân dùng sức vỗ một cái lên ót của hắn, dạy dỗ: "Mụ nội nó đương nhiên ngươi nói sai rồi, Tiếu ca và chị dâu đang nói chuyện yêu đương, ngươi chen vào làm gì, không những cướp lời của ta, còn cướp lời của Tiếu ca nữa, có phải tiểu tử ngươi cánh cứng rồi muốn bay đúng không, đang ăn cơm còn không chặn nổi miệng của ngươi!"
Tiểu Ngũ khóc không ra nước mắt. . . . . .
Tôn Ngọc cũng cưới và mặt cũng đỏ lên, mà thời gian cũng không còn nhiều lắm, dạ hội rất nhanh sẽ bắt đầu rồi, là chương trình thứ nhất của dạ hội, nàng phải đi vào hậu đài chuẩn bị, lôi kéo Hồ Thủy Dung rời đi như chạy trốn.
"Chờ một chút, ta còn chưa lấy cái túi xách!"
Hồ Thủy Dung vòng trở lại lấy cái túi xách, trước khi đi nói với Tiếu Lạc, "Ngọc ngọc là cô gái tốt, nếu như yêu nàng liền dẫn nàng cao bay xa chạy đi, bởi vì y tá không phải là một nghề nghiệp tốt, thường xuyên phải thức đêm, nhưng cô gái còn rất trẻ cũng tàn phai nhan sắc rất nhanh."
Nói xong, mỉm cười mới mọi người một cái, rồi chậm rãi đi.
"Thủy Dong Muội Tử nói đúng đó, mọi người nghe làm y tá thì rất tốt, nhưng khi làm thì mới biết khổ cực như thế nào, ta nói đúng không Lạc muội?" Trương Đại Sơn nói.
"Đúng, nói rất đúng, từ khi quen biết ngươi tới bây giờ, đây là câu nói chính xác nhất."
Tiếu Như Ý bưng chén rượu lên, "Đến, Trương Đại Kiểm, vì câu nói của ngươi cạn một chén."
"Mẹ nó, uống rượu cũng phải trào phúng ta một câu là sao!"
Trương Đại Sơn đứng lên, cụng chén với Tiếu Như Ý, sau đó cạn sạch.
"Được rồi, dùng bữa, bằng không sẽ bị Đường Nhân chồng của ta ăn hết mất." Tiếu Như Ý nói với mọi người.
Trương Đại Sơn không để ý lắm: "Đường Nhân có thể ăn bao nhiêu, Phong lão đệ, đến, cho nàng nhìn phong thái của các ngươi, hù chết nàng đi!"
"Phốc ~"
Nghe được ‘ hù chết nàng ’ ba chữ này, Tiếu Như Ý đều cười văng, sau đó cũng không tiếp tục uống nữa mà quay qua ăn đồ ăn, bằng không một bàn này sẽ không còn gì để ăn nữa.
Không bao lâu, thì bắt đầu dạ hội rồi.
Tôn Ngọc và Hồ Thủy Dung, còn có bốn nữ nhân khác đi lên từ phía sau tới chính giữa sân khấu, sau đó múa theo nên nhạc nhẹ.
Tiếu Lạc không có nhìn những người khác, sự chú ý của hắn tập chung trên người Tôn Ngọc, Tôn Ngọc khiêu vũ lại như một con bươm buớm bay lượn trên bầu trời, như cành liễu yêu kiều thướt tha, ống tay áo, như có vô số cánh hoa trôi nổi bồng bềnh, vẻ đẹp làm người khác phải say sưa.
"Phù phù. . . . . . Phù phù. . . . . ."
Tiếu Lạc như nghe được tiếng tim của mình đập nhanh hơn, cũng có thể cảm giác được dòng máu bên trong thân thể mình đang chạy nhanh hơn, Tôn Ngọc khiêu vũ trên sàn nhảy, làm hắn nhìn ngây dại.
"Người anh em ah, mau chuẩn bị đi, còn chờ gì nữa, mau mau lên a, khà khà. . . . . ." không biết từ lúc nào Trương Đại Sơn đã tiến tới trước mặt hắn.
Tiếu Lạc lườm hắn một cái, tức giận: "Cần phải ngươi dạy?"
"Mẹ nó, ta đang lo lắng cho người đó!" Trương Đại Sơn tức giận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận