Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Giãy dụa cùng tuyệt vọng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tôn Ngọc mặc một bộ quần liền mũ áo màu đỏ, ngồi trên lầu khách sạn, nhìn cảnh đêm phía dưới.
Buổi tối gió rất lớn, cũng thật lạnh, nàng không cảm thấy lạnh chút nào, hoặc là nói, lòng của nàng còn lạnh hơn, nước mắt từ khóe mắt của nàng tuôn ra, theo gò má của nàng lướt xuống, ở trên khuôn mặt tinh xảo của nàng vẽ ra hai hàng nước mắt.
Nàng ngơ ngác ngồi trên tường rào, tay trái ôm đầu gối, tay phải đưa điện thoại di động kề sát ở trên lỗ tai, khóc như một hài tử lạc đường.
Nghe được tiếng khóc của nàng, sự phẫn nộ của Tiếu Lạc tan thành mây khói trong chớp mắt.
Hỏi hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Tôn Ngọc khóc nói rằng: "Tiếu Lạc ca, ngày đó ngươi trước mặt tất cả mọi người tuyên bố ta là nữ nhân của ngươi, ta rất muốn lớn tiếng nói ta cũng yêu ngươi, lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, ta đã bị khí chất của ngươi hấp dẫn, ta thích nụ cười của ngươi, yêu thích lẳng lặng nhìn ngươi, thích thời gian cùng ngươi sống chung một chỗ."
Một bên khóc một bên cười, trên khuôn mặt tinh xảo nhiều thêm sự thê lương.
"Ta hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở lúc chúng ta ăn khoai lang nướng, ngươi nói với ta chuyện khi còn bé, không có buồn phiền, không có ưu sầu, xuống sông mò cá, trong ruộng đào chuột, gấp giấy làm máy bay, nghịch bùn. . . . . . Khi đó thật sự rất vui, ta còn nhớ tới một khúc đồng dao, Tiếu Lạc ca, ta hát cho ngươi nghe có được hay không."
Không đợi Tiếu Lạc trả lời, nàng liền nhẹ nhàng hát lên, tiếng ca dễ nghe êm tai.
"Ngươi đập một, ta đập một, thường rửa ráy đến thường thay y phục. Ngươi đập hai ta đập hai, mỗi ngày nhớ kỹ mang khăn tay. Ngươi đập ba, ta đập ba, không nên khạc đờm khắp nơi. Ngươi đập bốn ta đập bốn, đánh chết con ruồi cùng con muỗi. Ngươi đập năm, ta đập năm, tiêu diệt con bọ xít cùng con chuột. . . . . ."
Hát ca, nước mắt ào ào chảy xuôi, nước mắt làm mờ tầm mắt.
Lúc này, Tiếu Lạc đã đi tới cửa khách sạn, taxi mới vừa dừng lại, hắn không chờ đợi được nữa đẩy cửa xe xông ra ngoài, quay về điện thoại di động hô: "Ngươi ở đâu?"
"Ta ở nhà a!"
Tôn Ngọc thê mỹ nở nụ cười, sau đó đem điện thoại di động bắt được phụ cận, "Tiếu Lạc ca, những ngày gần đây, ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, kỳ thực, ta yêu ngươi. . . . . ."
"Đô. . . . . . Đô. . . . . . Đô. . . . . ."
Tiếu Lạc điện thoại di động truyền đến một trận mù âm.
Đang lúc này, người phía dưới quần xuất hiện gây rối
"Mau nhìn a, phía trên có người nhảy xuống kìa!" Tiếng rít chói tai thanh bốn phía vang lên.
Tiếu Lạc theo bọn họ nhìn lên, đồng tử, con ngươi đột nhiên co rút lại, một nữ hài bận quần áo liền mũ màu đỏ từ mái nhà khách sạn nhảy xuống, như một đóa hoa hồng màu lửa đỏ, lao xuống mặt đất.
Tôn Ngọc!
Đây là một loại trực giác mãnh liệt, không có bất cứ lý do nào, cho dù là không thấy rõ khuôn mặt, Tiếu Lạc cũng có thể xác định.
Ngàn cân treo sợi tóc!
Hắn như một con Liệp Báo lao đi, chạy tới mười mấy bước chạy sau đó hai chân đạp xuống mặt đất, toàn bộ thân thể mang theo một tư thế uy mãnh xông thẳng trên không, duỗi hai tay ra tinh chuẩn bắt lại, thế nhưng thế rơi của Tôn Ngọc quá
"Răng rắc ~" một tiếng cánh tay trật khớp, đau nhức xông lên đại não, toàn bộ cánh tay trái mất đi tri giác.
Tôn Ngọc rơi xuống ở một bên, hôn mê tại chỗ, máu tươi từ dưới người của nàng chậm rãi chảy ra, rất nhanh nhuộm đỏ bốn phía mặt đất.
Tiếu Lạc bò lên, liều lĩnh chạy tới, sau đó nhẫn nhịn cơn đau bên cánh tay trái ôm nàng lên, trở lại xe taxi.
Nhìn Tôn Ngọc cả người toàn là máu, tài xế kia sợ đến khuôn mặt trắng xám: "Ngươi. . . . . . Bằng hữu ngươi a?"
"Lái xe!"
Tiếu Lạc khó mà tiếp tục giữ vững bình tĩnh, như một con thú hoang phát điên dữ tợn gầm hét lên.
Tài xế không còn dám nhiều lời, mau mau nịt giây an toàn, lái xe ô tô chạy như điên hướng về bệnh viện nhân dân, mấy phút liền chạy tới.
. . . . . .
. . . . . .
Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng.
Tiếu Lạc ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu, kinh ngạc nhìn vết máu trên mặt đất từ trên người Tôn Ngọc chảy xuống, cánh tay trái trật khớp đã bị hắn mạnh mẽ chỉnh lại, chỉ cần không dùng sức, tạm thời không có gì đáng ngại, an dưỡng một trận tháng sẽ không có chuyện gì.
Hắn cau mày, đại não nhanh chóng vận chuyển lại.
Từ Hồ Thủy Dung nhắc nhở, từ việc Tôn Ngọc từ chối. . . . . . Hết thảy tất cả, đều ẩn giấu một điều gì đó, Tôn Ngọc kể nỗi khổ tâm trong lòng, thế nhưng vì cái gì mà làm nàng đau khổ tới như vậy, cái gì có thể làm một nữ nhân triệt để nản lòng thoái chí với cái thế giới này, sau đó lựa chọn nhảy lầu kết thúc tính mạng của mình?
Tiếu Lạc không nghĩ ra, chỉ biết việc này tựa hồ có lien quan tới Hà Nguyễn Lượng k.
"Ca!"
Nhận được tin tức Tiếu Như Ý và Đường Nhân ngay lập tức chạy tới, hai người chạy thở hồng hộc, thở không ra hơi.
"Ca, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? vì sao Ngọc ngọc lại nhảy lầu?" Tiếu Như Ý vội vàng hỏi.
Tiếu Lạc không hề trả lời nàng, mà là mang theo một luồng mệnh lệnh nói: "Đem Hồ Thủy Dung kêu đến!"
Tuy rằng không biết là xảy ra chuyện gì, Đường Nhân trả lời ngay: "Ta đi gọi nàng."
Nói qua, chậm rãi liền chạy ra.
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy. . . . . ."
Tiếu Như Ý nhìn phòng cấp cứu cửa lớn đang đóng chặt, trong miệng không ngừng tái diễn, đầu óc trống rỗng.
. . . . . .
. . . . . .
Vào giờ phút này, hiện trường Tôn Ngọc nhảy lầu đã bị JC đem vây lại.
"Cổ đội, theo một taxi tài xế nói, nữ hài nhảy lầu kia đã được đưa đi bệnh viện nhân dân cứu trị, hắn còn nói một tình huống, nói là ở khu Thái Hòa có một hành khách nam giới kỳ lạ, điểm đến của hành khách là khách sạn này, mặt khác, nam nhân đi taxi luôn nói hắn lái nhanh một chút, thậm chí uy hiếp hắn vượt đèn đỏ, tựa hồ biết có nữ hài muốn nhảy lầu, hơn nữa nữ hài này cũng được tên kia đưa đến bệnh viện tổng hợp."
Vương Hàm Hiên hồi báo tình huống cho Cổ Thiến Lâm.
"Cùng thôn?"
Lông mày Cổ Thiến Lâm chăm chú cau lại, nàng tương đối mẫn cảm với cái địa danh này, bởi vì nàng tra được ‘’ số một kẻ tình nghi cũng cư ngụ ở nơi đó, nàng ngẩng đầu nhìn khách sạn cao mười mấy tầng, nghĩ thầm: từ mái nhà nhảy xuống thì trực tiếp liền té thành thịt nát, còn có thể cứu?
"Thân phận người nhảy lầu có tra được hay không?"
"Khiếu Tôn Ngọc, là khách của khách sạn này."
Vương Hàm Hiên gật gù đáp, "Nàng là tên y tá
"Ma túy đá?"
Cổ Thiến Lâm chân mày nhíu chặt hơn, ma tuý là thứ quốc gia nghiêm cấm, tất cả nhân viên chấp pháp đều dị thường mẫn cảm với những chữ này.
"Đúng!"
Vương Hàm Hiên nói, "Cùng với nàng tiến vào phòng còn có một người đàn ông trung niên, nhân viên tổ điều tra đang căn cứ chân dung trên video tra tìm tư liệu của hắn, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả, đáng nhắc tới chính là, nữ tử nhảy lầu và hắn ở trong phòng từng có làm tình, vì lẽ đó có khả năng nữ tử nhảy lầu bán thân thể cho người đàn ông trung niên để đánh đổi lấy ma túy đá."
Nghe lời này, tiếp xúc qua rất nhiều án kiện tương tự, Cổ Thiến Lâm liền rõ ràng nguyên nhân nữ hài nhảy lầu tự sát.
Nữ hài nhất định là có nghiện ma tuý, lúc bình thường sẽ như người bình thường, chỉ khi nào phát tác, loại dằn vặt dày vò kia không phải người thường có thể nhịn được, đừng nói bán đi thân thể, ngay cả muốn chặt một cái tay đổi lấy ma tuý cũng sẽ không do dự.
Lựa chọn nhảy lầu!
Điều này nói rõ là nữ hài muốn thoát khỏi khống chế của ma tuý, chỉ tiếc, mỗi một lần phát tác đều sẽ trầm luân lần thứ hai, một lần lại một lần trầm luân thì càng ngày càng có cảm giác xấu hổ và mặc cảm.
Khổ khổ giãy dụa, nhưng thủy chung tránh thoát không được bàn tay ác ma!
Nàng đột nhiên đỏ hai mắt, bởi vì nàng có thể cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng của nữ hài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận