Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Loạn chiến

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Tam, tứ, ngũ, đại!"
Tiếu Lạc lại có thêm 40 triệu, tổng số tiền trước mặt đã là 80 triệu, tâm tình của khách đánh cược xung quanh đạ bị đẩy lên cao trào, tất cả đều hô to ‘ Đổ Thần ’, hơn nữa động tĩnh này hấp dẫn càng ngày càng nhiều khách đánh cược khác, bàn này trở thành tiêu điểm của mọi người.
Cổ Thiến Lâm hoàn toàn sợ ngây người, liên tục áp thắng bốn lần, khiến người ta khó có thể tin.
Lúc này, nhà cái mượn cớ rời đi, sau đó thay đổi một nhà cái khác.
Khóe miệng Tiếu Lạc lộ ra một nụ cười khinh bỉ, lại muốn trơi đểu đây mà.
"Không chơi, ngày hôm nay tới đây thôi."
Tiếu Lạc gọi nhân viên sòng bạc đem toàn bộ thẻ bạc đổi thành tiền mặt, chuyển vào tài khoản của chính mình.
"Chậm đã, vận may tốt như thế, không chơi thêm hai ba ván nữa không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Tốc độ lao xuống của Cảnh Thu Tinh như chạy thi trăm mét, đây chính là 80 triệu đó, sòng bạc đang thiếu máu, mà giờ còn bị lấy đi nhiều như vậy, Long gia sẽ chôn sống hắn, vì lẽ đó, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Tiếu Lạc rời đi.
"Không muốn chơi cũng không được sao?" Tiếu Lạc cười lạnh.
"Được, đương nhiên được rồi, chỉ là ta cảm thấy tay ngươi quá hên, có thể nhiều chơi them mấy ván, đây là kiến nghị, kiến nghị mà thôi!" Cảnh Thu Tinh cười tủm tỉm nói, trên mặt là nụ cười, nhưng trong mắt tràn sương mù.
"Cổ sĩ quan cảnh sát, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiếu Lạc quay đầu nhìn về phía Cổ Thiến Lâm, mỉm cười hỏi dò.
Sĩ quan cảnh sát? JC?
Cảnh Thu Tinh hơi biến sắc, có một JC tại đây, hắn đúng là không nên uy hiếp Tiếu Lạc, nhưng mà nếu như để Tiếu Lạc mang đi 80 triệu, hắn cũng không làm được, trong lúc nhất thời liền tiến thoái lưỡng nan, không quyết định được.
Thân là một chuyên gia bắt tội phạm, làm sao có chuyện Cổ Thiến Lâm không nhận ra trong lời nói của Cảnh Thu Tinh lộ ra sự uy hiếp, hiện tại nàng rốt cuộc biết vì sao Tiếu Lạc lại gọi nàng tới, thuần túy là đảm nhiệm vị trí Ô Dù đó mà, tuy rằng căm hận cách làm của sòng bạc, nhưng nàng càng căm hận Tiếu Lạc hơn, nàng quyết định trêu đùa Tiếu Lạc.
Hắng giọng một cái, nói rằng: "Ta cảm thấy có thể chơi thêm mấy ván."
Trên mặt Cảnh Thu Tinh hiện ra sự thở phào nhẹ nhõm, cười hắc hắc nói: "Vị mỹ nữ này nói có lý, vận may tốt như vậy thì sao lại dừng lại được."
"Vậy thì chơi nữa mấy ván nữa!"
Tiếu Lạc không sao cả nhún vai một cái, một lần nữa ngồi xuống, "Đủ một trăm triệu sẽ không chơi."
Nghe nói lời ấy, trong lòng Cảnh Thu Tinh cười gằn: "Ngươi có thể huề vốn đi ra ngoài là tốt lắm rồi, còn muốn đủ một trăm triệu, con mẹ ngươi, nằm mộng đi con."
Cùng lúc đó, liếc mắt ra hiệu cho nhà cái.
Nhà cái gật đầu như đã hiểu ý, sau đó động tác nhanh nhẹn đem ba viên xúc xắc cho vào dụng cụ lắc xí ngầu.
"Chúng ta bắt đầu." Hắn nhìn Tiếu Lạc khẽ mỉm cười, nhấc hộp lên, chuẩn bị lắc.
"Chậm đã!"
Tiếu Lạc trực tiếp đưa tay, bắt lấy tay của hắn, khi hắn đang kinh ngạc, thì mở hộp ra, sau đó tháo cái nhẫn hắn đeo trên ngón tay xuống, di chuyển qua lại trên ba viên xí ngầu, khi cái nhẫn di chuyển, ba viên xí ngầu cũng lăn theo.
Sau đó nở nụ cười: "Ta mạo muội hỏi một chút, đây là có phải là gian lận không?"
Nhà cái hoàn toàn biến sắc, mồ hôi lạnh như thác nước, không thể tin được Tiếu Lạc lại xem thấu thủ pháp của hắn.
Mà khách đánh cược xung quanh liền hiểu rõ vấn đề, khó trách được bọn hắn đến sòng bạc đánh cuộc mười lần thì chín lần thua, thì ra nguyên nhân tại đây, hồi tưởng lại ngày xưa thua tiền oan, lửa giận chớp mắt dâng lên.
"Gian lận, nơi này gian lận a!"
"Khốn kiếp, các ngươi đám súc sinh này, đưa tiền mồ hôi nước mắt của ta đây."
"Mọi người mau đến xem a, sòng bạc gian lận, sòng bạc gian lận lừa tiền của chúng ta."
Quần chúng xúc động phẫn nộ, càng ngày càng nhiều khách đánh cược nghe được động tĩnh chạy tới, khi biết sự tình, dồn dập kháng nghị sòng bạc, trong lúc nhất thời, tiếng kháng nghị Chấn Thiên, cái tên nhà cái gian lận trực tiếp bị quần ẩu, rất nhiều người thua cược bắt đầu làm loạn, bắt đầu ném thiết bị của sòng bạc, vừa bắt đầu là một người ném, sau đó liền trực tiếp diễn biến thành mọi người cùng nhau ném.
"Tiếu Lạc, ngươi. . . . . ."
Cổ Thiến Lâm đánh giá thấp Tiếu Lạc, nàng bây giờ mới biết, Tiếu Lạc vốn là muốn ồn ào tới mức như thế này, Long bang đập phá cửa hang của Lạc phường, mà hắn liền lợi dụng tâm lý tức giận của khách đánh cược sau khi biết được chân tướng, đạt được mục đích không cần tự mình phải động thủ cũng có thể hủy Hoàng Thiên Đổ thành.
"Ta chỉ muốn mọi người biết được chân tướng, thuận tiện giúp mọi người bỏ đánh bạc." Tiếu Lạc nói như không có chuyện gì.
Cổ Thiến Lâm biết nói không lại hắn, mắt thấy hơn trăm tên cờ bạc như phát điên, đánh đập nhân viên sòng bạc, nàng lập tức lấy điện thoại di động ra liên hệ tổng bộ, muốn tổng bộ phái người đến ngăn cản, thế nhưng vừa vặn có một tên không cẩn thận đụng chúng nàng, làm điện thoại của nàng rơi xuống đất, bị một đám người đạp lên làm hỏng nát mất rồi.
Một bên khác, sắc mặt Cảnh Thu Tinh âm trầm đến đáng sợ, Tiếu Lạc làm phơi bầy quy tắc ngầm của sòng bạc, danh dự của sòng bạc lập tức xuống dốc không phanh, sau này chuyện làm ăn sẽ xuống mức thấp nhất, nhìn lại sòng bạc của mình bị mấy tên cờ bạc như phát điên đâp phá, hắn đâu còn có thể duy trì được lý trí.
"Sòng bạc xảy ra vấn đề rồi, mau phái tới bốn mươi năm mươi người!"
Một cuộc điện thoại ra ngoài, không tới mười phút, ở ngoài sòng bạc đã tới năm chiếc xe van, cửa xe mở ra, một đám cầm dao bầu cùng ống tuýp trong tay vọt tới, sau đó khí thế hùng hổ vọt vào sòng bạc, gặp người liền đánh, nhấc đao chém liền.
"Cổ sĩ quan cảnh sát, kẻ xấu ra sân, mau mau bắt bọn họ lại đi, ngươi xem bọn họ kìa, chém người rồi kìa." Tiếu Lạc mang theo một nụ cười nhin Cổ Thiến Lâm nói.
"Ngươi câm miệng!"
Cổ Thiến Lâm tâm loạn như ma, nàng đã sớm biết lòng dạ lưu manh của Long bang rất độc ác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng làm nàng trong thời gian ngắn không thể nào tiếp thu được, cầm đao chém lung tung, đây chính là người sống sờ sờ a, những người này làm sao có thể xuống tay.
"Đừng đánh, không dám, chúng ta không dám."
"Xin lỗi, đừng có giết ta."
"Dừng tay, đừng chém ta."
Bị bốn mươi năm mươi người của Long bang uy hiếp, mấy con bạc trong sòng bạc sợ choáng váng mặt mày, dồn dập quỳ xuống xin tha.
"Con mẹ nó cút đi cho lão tử, sau khi rời khỏi đây thì ngậm chặt miệng lại cấm nói lung tung, bằng không ta sẽ chon sống các ngươi!" Cảnh Thu Tinh Lệ uy hiếp.
Những con bạc như được đại xá, chạy trối chết, không bao lâu, toàn bộ sòng bạc chỉ còn lại Tiếu Lạc và Cổ Thiến Lâm, cùng với lưu manh của Long bang như hung thần ác sát.
"Thằng nhóc con, cũng không nhìn một chút nơi này là nơi nào, dám ở chỗ này ngang ngược, ngươi không biết Mã vương gia là ai ah." khuôn mặt Cảnh Thu Tinh dữ tợn, giống như là muốn nuốt sống Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc không để ý tới hắn, mà là đối với Cổ Thiến Lâm nói: "Cổ sĩ quan cảnh sát, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chém chết ta đi!"
Cổ Thiến Lâm biết Tiếu Lạc xếp đặt việc này cho chính mình, thế nhưng hiện tại nàng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, nàng đi ra ngoài, chỉ vào Cảnh Thu Tinh nói: "Ta là JC, mau gọi người của ngươi buông vũ khí trong tay xuống, tranh thủ để nhận khoan hồng, bằng không. . . . . ."
"Bằng không mẹ ngươi, lên, đem cái con đĩ này cùng thằng nhóc con này chặt thành thịt nát cho lão tử!" Cảnh Thu Tinh nổi giận, đâu còn quản ngươi là JC hay không, đều đi chết hết đi.
"Các ngươi đám hỗn đản kia!"
Đối mặt với lưu manh của Long bang như thủy triều xông lên, Cổ Thiến Lâm bộc phát lửa giận, chủ động xông lên trên, một chưởng đẩy lùi cũng cướp ống tuýp của đối phương. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận