Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Kết cục của Cảnh Thu Tinh

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Sau khi chuyển khoản 80 triệu, Tiếu Lạc ném thanh đao đi, nói với Cảnh Thu Tinh một câu: "Thay ta gửi một câu cho Long Tam Khuê, nói cho hắn biết, hắc đạo Giang thành nên đổi chủ."
Vỗ vỗ vai Cảnh Thu Tinh, chậm rãi đi đến chỗ Cổ Thiến Lâm, chỉ để lại Cảnh Thu Tinh sững sờ ở tại chỗ đổ mồ hôi lạnh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cổ Thiến Lâm đầy rẫy vết thương, mắt thấy Tiếu Lạc đi tới gần, nàng lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi là ma quỷ!"
"Ta cứu ngươi, ngươi chẳng lẽ không phải nói được một tiếng cám ơn sao?" Tiếu Lạc mỉm cười nói.
Sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay nhấc nàng nên, Cổ Thiến Lâm cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"
"Dẫn ngươi đi bệnh viện, ngươi là nhân chứng duy nhất, có thể chứng minh là ta bị ép phải ra tay, hơn nữa còn vì cứu một JC, vì thế ta nhất định phải bảo đảm ngươi bình yên vô sự, bằng không ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
Không để ý tới nàng nữa, dìu nàng đứng lên.
Cổ Thiến Lâm vừa thẹn vừa giận, nàng hung tợn trừng mắt nhìn Tiếu Lạc: "Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!"
"Ta chờ."
Tiếu Lạc vẫn là câu nói này.
. . . . . .
. . . . . .
"Ông chủ, đêm qua Tiếu Lạc ở Hoàng Thiên Đổ thành ra tay đánh nhau, 53 tên bị chém đứt một cái tay, người phụ trách Hoàng Thiên Đổ thành Cảnh Thu Tinh vì trốn tránh Long Tam Khuê vấn tội, mang theo tài sản bỏ chạy."
Sùng Thiện Các, Lãnh Tá đang hồi báo tình huống với Sở Vân Hùng đang choi cờ vây với Cát Trung Thiên.
Tin tức này làm Cát Trung Thiên sợ hết hồn: "Chém đứt tay năm mươi ba người, JC có thể buông tha hắn? Tiếu Lạc đang suy nghĩ cái gì, hắn đang tự hủy tương lai của mình a!"
Sở Vân Hùng nhìn qua, cười tủm tỉm nói: "Không nên đánh giá thấp tiểu Lạc, hắn dám làm như thế, thì tự nhiên đã chuẩn bị đầy đủ."
Lãnh Tá gật gật đầu: "Đêm qua đi cùng với Tiếu Lạc có đội trưởng Cổ Thiến Lâm, nàng chứng minh Tiếu Lạc là tự vệ, mà video giám sát của Đổ thành cũng có thể chứng minh, lúc đó có một đám Lưu manh của Long bang tùy ý chém giết các con bạc, cuối cùng còn uy hiếp đến tính mạng của Cổ Thiến Lâm, lúc mấu chốt thì Tiếu Lạc dũng cảm đứng ra, vì thế tổng cục Giang thành còn tặng một cái cờ tuyên dương cho Tiếu Lạc, cảm tạ vì hắn đã cứu một vị JC."
Nói xong lời này, trên mặt của hắn cũng lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, trong lòng rất khâm phục Tiếu Lạc, Long bang đập phá mấy của hàng của Lạc phường, mà Tiếu Lạc trực tiếp hủy đi một cái song bạc mang tới lợi nhuận rất lớn của Long Tam Khuê, thậm chí còn lấy chém đứt tay của 53 tên Lưu manh của Long bang, dù thủ đoạn này máu tanh này thị uy với Long Tam Khuê, quả thực chính là tên không sợ trời không sợ đất mà.
"Ha ha ha. . . . . . Quá đẹp, tiểu Lạc nếu như sanh ra trước ba mươi năm, tuyệt đối là một kiêu hùng, có đảm, có mưu, càng có thực lực."
Sở Vân Hùng không keo kiệt chút nào tán thưởng Tiếu Lạc, sau đó lại thu hồi nụ cười, thở dài một hơi, "Chỉ là phong mang quá lộ, rất dễ bị té ngã, bên người tiểu Lạc cũng không có nhiều cao thủ có thể lợi dụng, lấy thực lực bây giờ của tiểu Lạc thì khó có thể chống lại Long Tam Khuê, đập phá Hoàng Thiên Đổ thành rất tốt,
Thế nhưng ta cũng không tán thành cách làm này, tính khí Long Tam Khuê rất nóng, Hoàng Thiên Đổ thành như một miếng thịt quý trong lòng hắn, thứ yêu thích bị phá hủy, hắn sẽ trả thù giống như một con thú phát điên, tiểu Lạc căn bản không có cách chịu đựng được, thật vất vả mới vực Lạc phường đứng lên một lần nữa nhưng có khả năng khi bị lần tấn công này mà bị tan rã."
"Đúng vậy a, Long Tam Khuê không dễ trêu, hắn chưa bao giờ tự mình động thủ giết người, thế nhưng ở Giang thành, hắn là Diêm Vương, Diêm Vương muốn người chết canh ba, thì ngươi không được sống tới canh năm, Tiếu Lạc chọc giận hắn, sợ là sẽ sống không được lâu nữa đâu." Cát Trung Thiên có chút tiếc hận nói.
Sở Vân Hùng không lên tiếng, chỉ là chậm rãi suy tư.
Cát Trung Thiên nhìn bàn cờ kinh ngạc nói: "Tam kiếp tuần hoàn?"
"Đúng, vậy thì cùng đi."
Sở Vân Hùng cười tủm tỉm mở miệng, "Để ta làm trò chuyện cùng lão một hồi."
Nghe lời ấy, Cát Trung Thiên mở to hai mắt, Sở Vân Hùng nói như vậy, không phải là cho Tiếu Lạc chỗ dựa sao? Dập tắt cơn lửa giận của Long Tam Khuê, sao có thể có chuyện đó!
. . . . . .
. . . . . .
Bóng đêm bao phủ, một vùng ngoại ô Giang thành rơi vào sự yên tĩnh một cách chết chóc.
Lúc này, ba chiếc xe ô tô màu đen chạy từ đằng xa tới, đánh vỡ sự vắng lặng ở nơi này, cây cỏ được ánh đèn xe chiếu lên, bóng của cây cỏ chiếu lên mặt đất, giống như ác quỷ giương nanh múa vuốt.
"Long gia, ta không dám, ta cũng không dám nữa, ngươi tha cho ta một mệnh đi!"
Một người đàn ông trung niên bị dây thừng lớn buộc chặt, bị mấy tên to con kéo ra từ chiếc xe đầu tiên, tóc xoã tung, trên người khắp nơi đều bị đánh đập, chính là người phụ trách Hoàng Thiên Đổ thành Cảnh Thu Tinh, hắn lúc này không còn hăng hái nhu ban ngày, giống như là một con chó bị nhúng xuống nước, vô cùng chật vật.
Hắn không ngừng rập đầu lạy chiếc kia màu đen kia, cái trán dập đầu xuống nền đất phát ra tiếng "Oành oành" vang vọng, dính rất nhiều bùn đất, dập đầu đến máu me đầm đìa nhưng cũng không quan tâm chút nào.
Ở bên cạnh hắn, hai tên to con mặt không hề cảm xúc, cầm xẻng từng xẻng một bắt đầu đào hầm.
"Ta nói Cảnh Thu Tinh, Long gia không xử bạc với ngươi a, đem Hoàng Thiên Đổ thành giao cho ngươi quản lý, kết quả ngươi làm gì, mang theo ngàn vạn chạy trốn, ngươi quá lớn mật a!" Một tên tuổi tác ước chừng 30, mặc áo khoác màu trắng, nhuộm bộ tóc vàng khom người nhìn Cảnh Thu Tinh nói, con mắt mở rất lớn, làm trên trán hắn xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
"Đại Viên, xem ở phần tình cảm của chúng ta ngày xưa, ngươi giúp ta van cầu Long gia, giúp ta van cầu Long gia a!" Cảnh Thu Tinh ôm bắp đùi của hắn nói.
Đại Viên cười ha ha, sau đó sắc mặt đột nhiên lạnh, mắng: "Ta cầu xin mẹ ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận