Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Khởi đầu mới

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Nếu như lúc này có người ở đây, thì sẽ nhận ra, bốn tên này chính là Tứ Đại Hộ Pháp của Long bang, theo thứ tự là Đại Viên, Hắc Lang, Lãnh Báo cùng Hàn Diện, là tứ đại tướng của Long Tam Khuê, lúc trước khi Long bang quật khởi thì đã lập công lao hãn mã, sức chiến đấu phi phàm.
Cảnh Thu Tinh đã bị hành hạ thành người tàn tật, trong yết hầu không ngừng phát sinh tiếng kêu rên thống khổ.
Đào một cái hố sâu tới hai mét, rộng 1 mét, Đại Viên trực tiếp đá hắn vào trong hầm.
Lúc này, cửa chiếc kia xe ở giữa mở ra, một người mang trang phục bến Thượng Hải đi xuống, trước ngực mang theo đồng hồ bỏ túi, đeo trước ngực, tuổi tác xấp xỉ với Sở Vân Hùng.
Tên bày chống một cái quải trượng đầu rồng, trên ngón trỏ tay trái mang một cái nhẫn Phỉ Thúy cổ điển, đi cùng một cô gái trẻ.
Long bang Tứ Đại Hộ Pháp dồn dập hành lễ với hắn, cung kính gọi một tiếng "Long gia" .
Thấy Long Tam Khuê xuống xe, tâm tình của Cảnh Thu Tinh ở trong hầm liền kích động, trong mắt mang theo sự cầu xin, trong miệng không ngừng phát sinh tiếng "A a", như khẩn cầu Long Tam Khuê cho hắn một con đường sống.
Long Tam Khuê nhíu mày, như thế hệ trước lộ ra vẻ tiếc hận với vãn bối, thở dài một tiếng: "Thu Tinh, lão tử rất thất vọng đối với ngươi a!"
Nghe lời ấy, trên mặt Cảnh Thu Tinh dần dần hiện lên một sự tuyệt vọng, khóc như đứa bé, hắn biết, chính mình không có khả năng sống tiếp rối.
Long Tam Khuê duỗi tay, sờ đầu của hắn, sau đó lộ ra một nụ cười âm lãnh: "Chớ có trách ta, yêm tâm mà đi chết đi, ngươi yên tâm, người nhà của ngươi ta cũng rất nhanh đưa tới cho ngươi, để cho các ngươi một nhà đoàn tụ, để ngươi không phải cảm thấy cô đơn." Sau đó đứng lên vẫy vẫy tay, nhàn nhạt phun ra hai chữ, "Chôn!"
“Vâng”
Hai tên kia gật đầu trả lời, sau đó bắt đầu lấp đất, muốn đem Cảnh Thu Tinh chôn sống.
Từng xẻng lấp đất, tiếng giãy dụa của Cảnh Thu Tinh càng lúc càng lớn, sau khi đất che lấp mũi miệng của hắn, âm thanh mới im bặt đi, đến khi cả người bị chôn ở dưới đáy, mặt ngoài tạo thành một đống đất nhỏ, bị hai tên to con đập đất nén lại, như một mộ phần bình thường.
Đem một người sống sờ sờ chôn dưới đất, ngoại trừ đệ tử bình thường của Long bang, Tứ Đại Hộ Pháp ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái, ngược lại, trên mặt còn lộ ra nụ cười hưng phấn và tàn nhẫn.
"Long gia, cái tên họ Tiếu kia giao cho ta, đêm nay ta liền đi cắt lấy đầu của hắn!" hai tay Đại Viên nắm quyền chờ lệnh.
Long Tam Khuê khoát tay áo một cái: "Tạm thời không thể động hắn."
Bốn người hơi sững sờ, Đại Viên hỏi vội: "Tại sao?" Chậm chậm, nói tiếp, "Trải qua điều tra, hắn có khả năng là người dẫn đến việc huynh đệ Chấp Pháp đường chết dưới tay JC, ngay cả tên đầu trọc khống chế tiểu quỷ đi ăn xin bị bắt cũng có liên quan với hắn, người này là tử địch của chúng ta."
"Ngươi nói đều là phí lời!"
Long Tam Khuê đập gậy, quát một tiếng, "Phá huỷ Hoàng Thiên Đổ thành của ta, ta hận không thể chon sống tiểu tử kia, nhưng ta cũng không nghĩ tới Sở Vân Hùng lại muốn bảo vệ hắn."
Sở Vân Hùng?
Nghe lời ấy, Tứ Đại Hộ Pháp hơi biến sắc, làm bạch đại biểu, phân lượng của Sở Vân Hùng không nhỏ chút nào.
Ở thành, Sở Vân Hùng hoàn toàn là bá chủ!
Bây giờ Sở Vân Hùng lại nhúng tay vào, bọn họ cảm giác được tình huống có chút không ổn.
"Sở Vân Hùng quản mảnh đất hắn là tốt rồi, nhúng tay vào chuyện của Long bang chúng ta, thì không hợp quy củ đi." Lãnh Báo nhàn nhạt nói.
Long Tam Khuê hừ nhẹ một tiếng: "Quả đấm của hắn lớn, hắn nói cái gì chính là cái đó." Suy nghĩ một chút, tiếp tục nói, "Buổi tối ngày mai, hắn ở Phong Diệp khách sạn thiết yến, muốn ta đi dự tiệc, nhìn dáng dấp, là muốn hòa giải cho ta cùng tiểu tử kia, Đại Viên, Lãnh Báo, ngày mai hai ngươi đi với ta, nhớ kỹ, nhìn sắc mặt ta làm việc."
“Vâng”
Đại Viên cùng Lãnh Báo hơi khom người.
"Ta nghĩ giết người, coi như là Sở Vân Hùng cũng không cứu được hắn." Long Tam Khuê hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên sát cơ.
. . . . . .
. . . . . .
Ánh bình minh vừa ló rạng, đánh thứcthành phố từ trong cơn ngủ mê.
Trương Đại Sơn mặc vào Âu phục, com lê chuẩn bị đi Lạc phường làm việc, hắn hiện tại đã thay thế vị trí của Tiếu Lạc, gánh vác toàn bộ công tác quyết sách của Lạc phường, đương nhiên, gặp phải một ít việc trọng đại, hắn vẫn sẽ thỉnh giáo ông chủ chân chính của Lạc phường.
"Gần đây tận lực không nên ra khỏi cửa, ăn uống ngủ nghỉ ngủ đều ở công ty, ta sợ người của Long bang sẽ gây bất lợi cho ngươi." Tiếu Lạc ngồi ở trên ghế salông chơi Computer, dặn dò hắn một tiếng.
"Mẹ nó, bớt phải quan tâm cho ta đi, ngươi vẫn nên suy nghĩ sự an toàn của mình đi." Trương Đại Sơn tức giận.
Tiếu Lạc ngẩng đầu nhìn hắn một chút: "Yên tâm, ta dám trêu chọc Long Tam Khuê, ắt có niềm tin tự vệ, chủ yếu nhất vẫn là ngươi, Như Ý và Đường Nhân, Long Tam Khuê không đối phó được ta, hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đối phó với người bên cạnh ta, vì lẽ đó ngươi yên tĩnh một chút cho ta, đừng trở về, ở tại trong công ty."
"Thật không biết ngươi lấy dũng khí từ đâu tới, bất quá ta tin tưởng ngươi, ta chờ ngươi hạ gục Long Tam Khuê." hiện tại Trương Đại Sơn cảm giác mình khá giống với cục nợ của Tiếu Lạc, cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể như con chuột trốn đi khắp nơi.
Tiếu Lạc gật gù, cười với hắn.
"Ta đi làm, đúng rồi, ta chiếc kia rách xe tạm thời cho ngươi lái, tùy ý lấy mà dùng, tiện thể phá hỏng nó đi, ta không có yêu cầu nào quá phận, đến thời điểm đó ngươi mua một chiếc xe thể thao cho ta là được." Trương Đại Sơn tính toán mưu đồ.
Tiếu Lạc mặt xạm lại quát lên: "Cút đi!"
"Khà khà. . . . . ." Trương Đại Sơn chạy mất dép.
Lúc này, điện thoại di động nhắc nhở nhận được tin nhắn mới.
Tiếu Lạc cầm lên vừa nhìn, là Tôn Kiến Nam gủi tới một video, trong video chính là một ban công phòng bệnh, Tôn Ngọc đã tỉnh lại đang ngồi ở trên xe lăn đắm chìm trong ánh sang buổi sáng, nàng ăn mặc quần áo của bệnh nhân, ánh sang mặt trới chiếu lên người nàng, nàng như thiên sứ Mỹ Lệ, nụ cười trên mặt rất xán lạn, lúm đồng tiền như hoa.
Tiếu Lạc vui mừng nở nụ cười, nhìn Tôn Ngọc trong video tự lẩm bẩm: "Bắt đầu lại một cuộc sống mới của ngươi đi, tuy rằng ta đã không tồn tại trong thế giới của ngươi, nhưng chỉ cần ngươi hài lòng vui sướng sống tiếp, đối với ta mà nói chính là niềm hạnh phúc nhất, gặp lại sau, Tôn Ngọc!"
Nói một lúc, sau đó tắt video, đem điện thoại di động thả xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận