Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Đại Thủ Bút

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Ta lặp lại lần nữa, thả nàng ra!" thanh âm của Tiếu Lạc cực kỳ lạnh lẽo.
"U a, lại một tên không có não, tiểu tử, ngươi biết chữ ‘ chết ’ viết như thế nào không?"
Một tên lưu manh nhìn chằm chằm vào Tiếu Lạc, vết thương trên mặt nhìn như một con Ngô Công, làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm dữ tợn.
Cùng lúc đó, một tên thủ hạ của hắn huýt sáo một cái, tiếng huýt sáo như ‘một Xuyên Vân tiễn, triệu tập thiên quân vạn mã’, nhất thời từ bên trong kiến trúc của hai bên con hẻm lao ra một đám côn đồ, trong tay cầm ống tuýp và Mộc Côn, lao lên như thủy triều, chớp mắt đã tập trung thành một đám, bao vậy Tiếu Lạc và Tôn Hạo Trạch lại.
Sắc mặt Tôn Hạo Trạch chợt biến, liền nở nụ cười làm lành nói: "Đao Ba ca, hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, cho nên không biết quy củ."
"Hạo ca, ta thật không biết có quy củ gì, chúng ta là JC, đả kích tội phạm là thiên chức của chúng ta." Tiếu Lạc hừ một tiếng nói.
"Tiếu Lạc, ngươi rốt cuộc là không biết thật hay là giả không biết, chúng ta chỉ là cảnh sát hỗ trợ, trên người không có một vũ khí phòng thân, xử lý tranh cãi dân sự mới là chính sự của chúng ta, chuyện như vậy không thuộc quyền của chúng ta."
Tôn Hạo Trạch không ngừng nháy mắt với hắn, đối phương người đông thế mạnh, bọn họ chỉ có hai người, mâu thuẫn tăng lên thì người thua thiệt nhất định là bọn họ, coi như muốn làm gì, thì cũng phải rời khỏi nơi này trước, sau đó gọi điện thoại thông báo cho trụ sở, để trong sở phái người đến xử lý, còn có thể cứu cô gái trước mắt hay không thì không cần biết.
"Cảnh sát hỗ trợ cũng là JC, bọn họ ngay ở trước mặt chúng ta bức người lương thiện làm kỹ nữ, sau lưng sẽ còn rất nhiều việc dơ bẩn nữa."
Tiếu Lạc sắc mặt chìm xuống, nhìn Đao Ba Nam tử quát, "Ta nói một lần cuối, buông nàng ra, bằng không ta bắt toàn bộ các ngươi!"
"Bắt toàn bộ chúng ta, trạm tạm giam của các ngươi có lớn như vậy khong6?" Một gia hỏa cà lơ phất phơ huýt gió nói.
Những người khác cũng cười to.
"Chỉ một cảnh sát hỗ trợ nho nhỏ, nếu có thể mang người đi từ trong tay chúng ta lão tử liền theo họ ngươi." Đao Ba Nam tử ngẩng đầu lên đắc ý nói.
"Được, sau này theo họ Tiếu của ta đi!" Tiếu Lạc thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, liền xuất một quyền vào mặt của Đao Ba, trực tiếp đánh gãy xương xương mũi của hắn.
Đao Ba ngã xuống đất, vuốt máu tươi chảy ra từ trong lỗ mũi, hắn lớn tiếng gầm lên: "Mẹ kiếp, giết chết hắn cho lão tử!"
Kèn hiệu chiến đấu, tù và được kéo vang. . . . . .
Tiếu Lạc tàn nhẫn nở nụ cười, đừng nói đối mặt với bốn mươi năm mươi người, ngay cả phải đối mặt với hơn trăm người hắn cũng không sợ.
Bất kỳ bị đối thủ nào bị ăn một quả đấm của hắn hoặc là chân, cùi tay, khớp thì đều cảm nhận được lực xung kích rất mạnh, từng tên từng tên hét thảm ngã xuống đất. Hắn chỉ dùng quyền cước để tiếp đón, đơn giản thô bạo, đối phó với nhựng tên lưu manh, không cần hoa lệ tiêu sái hoặc là né tránh, chỉ cần dung cú đấm đơn giản trực tiếp nhất là được rồi.
Tôn Hạo Trạch kinh hãi nhìn, quên di chuyển hai chân, khó có thể tin được thân thủ của Tiếu Lạc lại mạnh mẽ như vậy, dựa vào một đôi tay cùng một đôi chân, là có thể hạ gục bốn mươi năm mươi tên của Long bang, giống như một con thú hoang hình người.
Tiếu Lạc hiện tại đạt được Dịch Cân kinh, thậm chí không cần động thủ, trực tiếp đấu đá lung tung, như một con trâu hoang tựa là có thể đánh bay năm sáu người.
Hoàn toàn nghiền ép, không cần phải suy nghĩ nhiều!
Sau mười phút, toàn bộ con hẻm không còn ai đứng thẳng nữa rồi.
Tiếu Lạc đưa tay tóm chặt cổ áo tên mặt thẹo, kéo đến gần.
Tên này đã sợ đến nhát như chuột, nói rằng: "Ngươi đừng đã quên ngươi là JC, JC phải không thể tùy tiện đánh người."
"Nhìn trên mặt ngươi có nhiều vết đao, còn tưởng ngươi rất hung ác, nguyên lai cũng chỉ là một tên bỏ đi!" Tiếu Lạc buông hắn ra, lạnh lùng nói.
Câu nói này đã chạm vào nỗi đau của hắn, khi Tiếu Lạc đi đến chỗ cô gái kia, hắn cắn răng một cái, từ trong túi tiền móc ra một cây tiểu đao.
"Tiểu tử, ngươi đi chết!"
Hét lớn một tiếng, hung tợn đâm vào sau lưng Tiếu Lạc.
Nhưng mà, sau lưng Tiếu Lạc giống có them một con mắt, khi tên mặt thẹo vừa vọt tới phụ cận, Tiếu Lạc lấy chân trái làm trục, hung hang quét chân phải, xung kích vào ngực tên mặt thẹo.
"Oành ~"
Sức mạnh kinh khủng lấy điểm tiếp xúc làm trung tâm cấp tốc khuếch tán ra bốn phía, tên mặt thẹo chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ run rẩy dữ dội, miệng phun máu tươi, giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau.
Tôn Hạo Trạch trợn mắt ngoác mồm, khuôn mặt khiếp sợ, không thể tin được những gì con mắt nhìn thấy.
Tiếu Lạc đi tới bên người cô gái kia, hỏi thăm cô gái họ tên, tuổi tác, quê quán, cùng với vì sao lại bị cưỡng bức ở đây bán dâm, tuy rằng kinh hoảng, nhưng khi nhìn thấy cảnh phục trên người Tiếu Lạc làm cho nàng có cảm giác an toàn, nàng liền thành thật trả lời những vấn đề này.
Nàng đến từ thiểm tỉnh, sau khi tốt nghiệp trung học không thi đậu vào trường đại học nên đi tìm việc, khi được đại lý giới thiệu đi tới Giang thành, nhưng lại không nghĩ tới đó là đại lý buôn người, sau khi nàng đi tới Giang thành thì bị người khống chế, vì khiến nàng khuất phục nghe lời, phá hủy ý chí chống cự của nàng, năm sáu tên nam tử không quản ngày đêm thay phiên cưỡng gian nàng, nàng thậm chí còn bị gậy điện đánh, sau đó bị mang tới con hẻm này tiếp khách.
"Hạo ca, ngươi nghe mấy cái này lại không có chút cảm xúc nào sao?" Tiếu Lạc quay đầu nhìn Tôn Hạo Trạch hỏi.
Tôn Hạo Trạch liên tục cười khổ, cô gái này gặp tao ngộ thê thảm như thế, chỉ cần là cá nhân sẽ cảm thấy phẫn nộ, chỉ là hắn còn có người nhà, là một người cảnh sát hỗ trợ, hắn sao dám đấu với Long bang.
Tiếu Lạc đưa ánh mắt nhìn vào trên người cô gái: "Trừ ngươi ra, nơi này có còn người bị cưỡng bức không?"
"Không có người nào đồng ý làm đồ chơi của nam nhân, lúc đầu đều là bị cưỡng bức tới được, sau khi giãy dụa trong tuyệt vọng, rất nhiều người sẽ không chống lại nữa, tiếp nhận cuộc sống như bây giờ." Nữ tử chảy nước mắt sợ hãi nói rằng.
. . . . . .
. . . . . .
Ngày hôm sau, toàn bộ đồn Lý Nhân đều sôi trào.
Bởi vì tron một buổi tối Tiếu Lạc bắt về hai mươi khách mua dâm, ba mươi lăm tên khống chế nữ tử bán dâm, còn có bốn mươi năm mươi người bị áp bức, đã không còn ý chí chống cự.
"Huynh đệ, ngươi là muốn nghịch thiên a!" Lưu Thiết Oa nuốt một ngụm nướt bọt, bị Đại Thủ Bút của Tiếu Lạc làm giật mình.
Tiếu Lạc vẫy vẫy tay, biểu lộ ra khá là bất đắc dĩ, sau đó được chỉ đạo viên dẫn đi tới văn phòng sở trưởng Phùng Ngọc Kỳ.
Phùng Ngọc Kỳ còn chưa nói, chỉ đạo viên đã răn dạy.
"Tiếu Lạc, ngươi đến cùng đang giở trò quỷ gì? Ai cho ngươi động tới khu vực này?"
"Chỉ đạo viên, trước khi trả lời vấn đề này, ngươi có thể trước trả lời một vấn đề của ta không."
"Nói!"
"Chức trách của JC là cái gì?" Tiếu Lạc hỏi.
Chỉ đạo viên hừ một tiếng nói: "Chức trách JC là giữ gìn trị an xã hội, bảo vệ an toàn của công dân nhân thân, tự do thân thể và tài sản, dự phòng, ngăn ngừa và trừng trị tội phạm hoạt động."
"Tốt lắm, tối hôm qua ta gặp người bức người lương thiện làm kỹ nữ, làm JC, ngươi nói có nên quản hay không?" Tiếu Lạc lạnh lùng nói, hắn mặc dù muốn đối phó Long bang, nhưng chuyện tối ngày hôm qua hắn cũng không thấy mình làm sai.
"Ngươi. . . . . ."
Chỉ đạo viên tức điên, "Ngươi là cảnh sát hỗ trợ, không phải cảnh sát hình sự, càng không phải là chính thức, những việc này ngươi phải thông báo về trụ sở, trong sở thì sẽ phái người đi xử lý."
"Chờ trong sở phái người đến, thì tất cả đã xong, nữ tử cầu cứu sẽ không biết bị giam giữ ở nơi nào." Tiếu Lạc đối chọi gay gắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận