Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Vẫn được đi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Cuối cùng, sáu người gọi 15 n
Tiếu Lạc rất lúng túng, Vương Lập Hổ, Diệp Thu, Lưu Thiết Oa hưng phấn kích động, mà Uông Dũng, nhìn một bàn tràn đầy món ăn, trái tim như đang chảy máu, hắn cho rằng ăn một bữa cơm 1000 đồng là đủ rồi, kết quả đây, một bữa ăn hai ngàn đồng, thời khắc này, hắn thật sự rất muốn khóc a.
"Uông đội, chúng ta vừa đến ngươi dùng một bàn đầy thức ăn ngon như thế để khoản đãi chúng ta, thật sự là quá khách khí." Vương Lập Hổ vỗ vỗ lồng ngực nói.
Uông Dũng cưỡng chế sự đau lòng, cười nói: "Dễ bàn dễ bàn."
"Đây không phải là khách khí, đây là vĩ đại, nào có thủ trưởng nào xài nhiều tiền như vậy mời thuộc hạ ăn cơm, đây không phải vĩ đại là cái gì, Uông đội, đến, ta mời ngươi một chén." Lưu Thiết Oa rót bia, đứng lên chúc Uông Dũng.
Cái quái gì vậy, ví thành vĩ đại luôn rồi!
Trong lòng Uông Dũng đánh giá một câu, ở bề ngoài thì cười vui mừng, chạm cốc uống cùng Lưu Thiết Oa.
Mà Cổ Thiến Tuyết người làm hắn tốn một mớ tiền, thì không nói câu nào, chỉ lo ăn say sưa ngon lành.
Tiếu Lạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ: người khác đều là vua hố, ngươi là thủ trưởng hãm hại a!
"Tùng tùng tùng ~"
Cửa phòng bao vang lên, nhân viên phục vụ đi vào, cầm trong tay hai bình nước dừa.
Uông Dũng lúc này sợ đến trợn to hai mắt: "Chúng ta không gọi nước dừa a!"
Dứt khoát quyết nhiên rũ sạch quan hệ với hai bình nước dừa này, sợ ghi vào số của hắn.
Nhân viên phục vụ cười nói: "Tiên sinh ngươi hiểu lầm, các ngươi tiêu phí 2,998, ông chủ nói các ngươi ủng hộ phòng ăn, vì thế cố ý tặng cho các ngươi hai bình nước dừa, xem như là cảm tạ, không cần tiền."
"Nha, không cần tiền a, này để xuống đi." Uông Dũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiên sinh các ngươi thong thả dùng."
Nhân viên phục vụ để xuống bình nước dừa, chạm rãi đi ra ngoài.
2.998, đúng là có chút quý giá, Uông Dũng mặ
"Uông đội, nếu không lần này chúng ta campuchia đi, lần sau ngươi lại mời chúng ta?" Diệp Thu vẫn tương đối hiểu việc nghe lời đoán ý, lên tiếng đề nghị.
Uông Dũng giơ tay trực tiếp phủ quyết, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Nói rồi là tẩy trần cho các ngươi, để cho các ngươi bỏ tiền, không phải là đánh vào mặt ta sao, không có chuyện gì, hơn hai ngàn đồng thôi mà, cũng không bao nhiêu, các ngươi thả bụng ra mà ăn, ăn không hết liền đóng gói trở lại, làm JC, tuyệt đối không thể lãng phí!"
‘Lãng phí’ phát âm vô cùng lớn, có ý liếc mắt nhìn Cổ Thiến Tuyết.
Cổ Thiến Tuyết phảng phất như không biết gì, không lên tiếng, hình như là đang mang theo nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của nàng, là phụ trách ăn đồ ăn.
"Uông đội nói có đạo lý, không thể lãng phí, mau thừa dịp còn nóng thì ăn đi."
Tiếu Lạc nhìn bọn Vương Lập Hổ nháy mắt ra dấu, mang theo một tia mệnh lệnh, vì để cho Cổ Thiến Tuyết đắc tội ít hơn một chút, cũng chỉ có thể ăn sạch thức ăn trên bàn.
"Đúng, ăn thả cửa đi!"
Uông Dũng cũng động đũa, đều ra tiền, không ăn là bị lỗ, ăn bao nhiêu thì kiếm về được bấy nhiêu.
Cái liên hoan này, để bọn Tiếu Lạc hiểu rõ thêm về Uông Dũng, không có tư thế thủ trưởng, rất hiền hoà.
Nửa giờ sau, tất cả mọi người ăn tới nỗi cái bụng tròn vo, ngồi ở trên ghế hồi sức, 12 món ăn, cộng thêm một món nướng toàn dê, bị bọn họ cho ăn hết, trước mặt mỗi người, xương chất thành đống, xếp đến như tòa núi nhỏ, mà cao nhất lớn nhất, là đống xương trước mặt Cổ Thiến Tuyết.
"Cổ tiểu muội, ngươi đều ăn nhiều như vậy?" Lưu Thiết Oa có chút ngạc nhiên hỏi.
Ban đầu thời điểm ở trại huấn luyện, hắn không có nhìn thấy sức ăn của Cổ Thiến Tuyết, dù sao nam nữ cũng tách ra ăn cơm.
Cổ Thiến Tuyết gật gù, như có như không đáp một tiếng "Ừ" .
"Trời ạ lão gia, nếu như những nữ nhân khác biết ngươi ăn nhiều như thế mà vẫn có thể duy trì vóc người thon thả, phỏng chừng các nàng sẽ hâm mộ tới chết ơ." Lưu Thiết Oa nói.
Cổ Thiến Tuyết nhíu lông mày, sau đó hỏi Tiếu Lạc: "Vóc người của ta rất tốt sao?"
Tiếu Lạc thầm nghĩ: hỏi ta làm gì? Mắc mớ gì đến ta?
Bất quá vẫn đánh giá nàng một chút, nhấc nhấc Mi Đạo: "Vẫn được đi."
"Sao lại là vẫn được phải là phi thường tốt." Vương Lập Hổ cười hắc hắc nói.
Cổ Thiến Tuyết lành lạnh, mặt không hề cảm xúc.
"Các ngươi trò chuyện, ta đi tính tiền!"
Uông Dũng đánh ợ no đứng dậy đi ra ngoài, cũng đã đem lời nói ra, món ăn cũng ăn hết tất cả, dù cho có nhức nhối cũng phải đi trả tiền a.
. . . . . .
. . . . . .
"Cái gì, trên thẻ của ta không đủ tiền?"
Trong phòng ăn tính tiền, Uông Dũng không thể tin được nhìn, "Lại thử, nói chừng là do Internet có vấn đề."
"Ta đã thử ba lần, đều nhắc nhở là số dư không đủ." Phục vụ lắc lắc đầu nói.
Uông Dũng cẩn thận nhớ lại một lần, mấy ngày trước vì cưới vợ, mua một bộ quần áo hơn 800 đồng cho nàng, trước kia cũng chỉ còn 3000, khấu trừ 800, dĩ nhiên là không đủ tiền chi trả, gửi vào tự nhiên là có, có điều ở trong một cái thẻ khác, tấm thẻ kia bị lão bà quản, hắn không thể gọi điện thoại cho lão bà được.
Hỏng rồi, lần này tiêu rồi?
Uông Dũng lông mày véo thành, mời thuộc hạ ăn cơm, kết quả không có mang đủ tiền, chuyện này nếu như mà truyền đi, hắn làm gì còn mặt mũi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, một tên ăn mặc tây trang đi tới dò hỏi.
"Ông chủ, trong thẻ của hắn không đủ tiền." Tiền Đài cung kính đáp.
Ánh mắt ông chủ trở nên hơi thâm ý, hắn mới vừa rồi còn vì Uông Dũng gọi hơn 2,900 đồng mà vui sướng, kết quả người ta không mang đủ tiền.
Uông Dũng đang chuẩn bị giải thích, liền nhìn thấy một tên lưu manh vô lại, nhuộm tóc vàng, đi ra trong phòng, đi tới trước quầy tính tiền.
"Đem ông chủ các ngươi gọi ra cho ta!"
Tên tóc vàng vỗ bàn, lớn tiếng kêu la.
Ông chủ nụ cười đáng yêu tiến lên nghênh tiếp: "Chính ta là ông chủ phòng ăn này, xin hỏi ngươi có chuyện gì sao?"
"Còn cái gì chuyện, ánh mắt ngươi mù? Không nhìn thấy trong thức ăn có một con gián?"
Tên tóc vàng chỉ vào cái mâm quát, "Mẹ kiếp, mấy người chúng ta đang ăn ngon, sắp ăn sạch món ăn, kết quả đột nhiên nhô ra một con gián chết, điều kiện vệ sinh kém cỏi như vậy, còn mẹ ngươi a!"
Ông chủ định thần nhìn lại, thật là có một con gián, bất quá vẫn có thể nhận ra con gián này mới được thả vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận