Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Câu khách sáo

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đường Uyển làm bí thư chi bộ, uy tín thì vẫn phải có, Tần Quế Nguyệt có thể không cho Tiếu Lạc mặt mũi, nhưng tuyệt đối sẽ không thể không cho Đường Uyển mặt mũi, vì lẽ đó bĩu môi ngồi xuống.
Mà Tiếu Lạc từ đầu đến cuối đều không có để ý tới Tần Quế Nguyệt, tiếp tục lột hạt dưa cho Tiểu la lỵ, dưới cái nhìn của hắn, không cần thiết giải thích cái gì, ngược lại lần tụ hội này qua đi, hắn chắc chắn sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Tần Quế Nguyệt.
Quách Thanh Hạc lúc này cười nói: "Uyển uyển nói rất đúng, mọi người đang cao hứng, cũng không nên nói chuyện không vui, Quế Nguyệt, nghe nói bạn trai của ngươi là quản lí chi nhánh tập đoàn hải đại?"
Mở rộng đề tài, để bầu không khí bớt lúng túng.
Nói đến bạn trai của mình, trên mặt Tần Quế Nguyệt lộ ra nụ cười vui sướng: "Đúng vậy a, hắn là giám đốc ban tuyên giáo, lương một năm ba trăm ngàn đây."
Khi nói câu nói này, trên mặt của nàng hiện lên vẻ mặt kiêu ngạo, phảng phất như không phải bạn trai của nàng có mức lương ba trăm ngàn một năm, mà là bản thân nàng.
Lương ba trăm ngàn một năm? !
Mọi người ngạc nhiên, đối với những gia hỏa mới tốt nghiệp ba năm mà nói, ba trăm ngàn chính là một con số lớn.
"Quế Hoa, số ngươi quá tốt ah!" Hồ Thủy Bình nói.
Lời này vừa ra, mấy cái nữ tử đều tranh nhau biểu đạt vẻ hâm mộ, nói mệnh Tần Quế Nguyệt quá tốt, có thể gặp phải đàn ông ưu tú như vậy.
Tần Quế Nguyệt vô cùng hưởng thụ, ngoài miệng thì cười nói: "Nơi nào nơi nào, hắn cũng như vậy, không có gì, lại nói giá phòng vùng duyên hải cao hù chết người, hắn muốn mua nhà cũng phải phấn đấu hai năm mới được."
"Mới hai năm mà thôi, chúng ta sợ phải phấn đấu mười năm cũng không nhất định mua được." Có một bạn học nữ ước ao ghen tị.
Trong lòng Tần Quế Nguyệt đã hồi hộp, nàng liền yêu thích loại cảm giác trở thành tiêu điểm.
Vừa ăn cơm nước, một bên uống rượu, hay là có chất rượu ảnh hưởng, hoặc có lẽ là bị Tần Quế Nguyệt kích thích, mọi người cũng bắt đầu nói tới cuộc sống của chính mình, có người đắc ý có người thất ý.
Có người căm hận ông chủ của chính mình cực kỳ hà khắc, đều là yêu cầu tăng ca, mà lương thì lại ít ỏi.
Cũng có người nói vợ chưa cưới của mình là con gái của một quản lý cao cấp xí nghiệp nào đó, sắp trỡ thành bạch phú mỹ (mặt trắng cưới được vợ giầu), sắp được đi vào cửa lớn.
Mà nhiều hơn cả là sinh hoạt không được như ý, mượn rượu tiêu sầu.
Tiếu Lạc thì khá là an tĩnh, yên lặng cho Tiểu la lỵ một đĩa rau.
Tiểu la lỵ rất giống hắn, rất thích ăn thịt, cho nàng miếng cải xanh nàng liền lắc đầu, mà cho nàng miếng thịt, bất kể là thịt bò, thịt lợn, thịt dê, nàng đều không cự tuyệt, mở ra miệng nhỏ liền ăn, chỉ chốc lát sau miệng nhỏ liền đầy mỡ trơn bóng, nàng rất an tĩnh ngồi ở bên cạnh Tiếu Lạc, không giống như những đứa trẻ khác.
Trương Đại Sơn vốn là muốn nói mình bây giờ là quản lý cao cấp của Lạc phường, thế nhưng khi thấy Tần Quế Nguyệt khoe khoang hì hắn liền bỏ đi dục vọng này, tán đồng với ý kiến của Tiếu Lạc, không muốn đem ngày tụ hội thành đại hội khoe khoang.
Đương nhiên, cũng không gây trở ngại hắn hỏi dò công tác của những người khác.
"Lão Quách, ngươi đang làm gì ở Hạ Hải vậy?"
"Ta bận bịu từ sáng đến tối, không được thoải mái giống như các ngươi." Quách Thanh Hạc bưng cốc trà uống một hớp, lắc đầu khiêm tốn cười nói.
Hồ Thủy Bình lập tức trêu ghẹo nói: "Ngươi bớt khiêm tốn đi, đến Giang thành còn ngồi khoang hạng nhất, loại dân chúng như chúng ta đừng nói là ngồi khoang hạng nhất, mà ngồi khoang phổ thông cũng phải suy nghĩ một chút."
"Ta nói cho các ngươi biết đi, lớp trưởng là giảng sư, ở Hạ Hải chuyên môn truyền thụ tri thức gây dựng sự nghiệp, là Ân Sư của rất nhiều người, hắn nói một bài giảng ít nhất phải bỏ 50 ngàn." Một nữ sinh hiểu biết Quách Thanh Hạc nói.
Một bài giảng 50 ngàn?
Nghe nói lời ấy, mọi người ở đây đều theo bản năng nuốt một hớp nước miếng, bị chấn động, đại đa số bọn họ đều là ăn lương cứng, hơn vạn đã là cực kỳ gian nan rồi, truyền thụ một bài giảng mà được 50 ngàn, tiền lúc nào dễ kiếm như vậy?
Quách Thanh Hạc giả bộ tức giận nhìn nữ sinh này, sau đó cười tủm tỉm nói: "Chỉ có thể nói là vào đúng ngành nghề, nếu như mọi người có chuyện gì khó xử, hoặc là cảm thấy công việc bây giờ không thích hợp lắm, có thể tới Hạ Hải tìm ta, ta nhất định sẽ dùng khả năng trợ giúp cho các ngươi."
"Quá tốt, lão Tiếu sang năm sẽ đi Hạ Hải phát triển, đến thời điểm các ngươi có thể giúp đỡ lẫn nhau." Trương Đại Sơn đại khái tựa như nói rằng.
"Còn giúp đỡ lẫn nhau, một nam nhân cặn bã, cũng xứng giúp đỡ lớp trưởng, cắt!"
Tần Quế Nguyệt khinh bỉ nhìn Tiếu Lạc một chút, dùng lời rất nhỏ lẩm bẩm một tiếng.
"Tần Quế Nguyệt, lão Tiếu dễ tính, nhưng tính khí của ta ngươi cũng biết, ngươi lại mù quáng, ăn nói linh tinh, đừng trách lão tử trở mặt không quen biết!" Trương Đại Sơn để đũa xuống cả giận nói.
Thời kì hắn học đại học là tên một khiến người ta đau, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như cơm bữa, khi hắn bày ra một bộ vẻ giận dữ, Tần Quế Nguyệt sao dám nói thêm cái gì.
"Được rồi Đại Sơn, đừng tức giận, mọi người cũng học với nhau bốn năm, có thể tụ tập cùng một chỗ cũng không dễ dàng." Quách Thanh Hạc tận tình khuyên nhủ.
"Ta biết tụ tập cùng một chỗ là không dễ dàng, thế nhưng có một ít người thích nói càn, khiến người ta nghe rất khó chịu." Trương Đại Sơn nói.
"Trương Đại Sơn, ngươi. . . . . ."
Tần Quế Nguyệt tức điên, trợn mắt nhìn.
"Được rồi được rồi, đều bớt tranh cãi một tí, Quế Nguyệt ngươi cũng là, bây giờ là tụ hội, cũng đừng ở đây nói huyên thuyên được không?" Quách Thanh Hạc giáo huấn.
Tần Quế Nguyệt chép miệng, thở phì phò quay đầu đi.
"Ai nha, đây cũng là làm sao vậy mà, đến đến đến, mọi người nâng chén một cái đi." Hồ Thủy Bình bưng chén rượu lên, gọi mọi người đồng loạt chạm cốc.
Đề nghị này lập tức được sự ủng hộ của mọi người.
"Nói rất đúng, đến, 100% đi."
Mọi người đứng dậy, bưng chén rượu sau đó cụng chén rồi cạn hết.
"Tiếu Lạc, ngươi sang năm thật sự sẽ đến Hạ Hải phát triển?" Quách Thanh Hạc hỏi.
Tiếu Lạc gật gù: "Đúng."
"Ngươi chuẩn bị
"Ngành bánh nướng." Tiếu Lạc đáp.
Vẻ mặt Quách Thanh Hạc thành thật nói: "Được, đến thời điểm đó ngươi đến tìm ta, ta ở Hạ Hải giao thiệp cũng tạm được, nên có thể giúp ngươi."
Tiếu Lạc khẽ mỉm cười nói: "Vậy thì đa tạ."
"Không cần khách khí với ta, chúng ta đều là bạn cùng lớp, lẽ ra nên trợ giúp lẫn nhau mới phải." Quách Thanh Hạc phất tay, đại nghĩa lẫm nhiên nói.
"Lớp trưởng, ta cũng phải nhờ sự giúp đỡ của ngươi!" Hồ Thủy Bình giả bộ điềm đạm đáng yêu nói.
"Lớp trưởng, ta cũng thế."
"Lớp trưởng, ta cũng cần giúp đỡ?"
"Ta cũng muốn ngồi khoang hạng nhất!"
Tất cả mọi người cùng ồn ào, đương nhiên, thật hay giả cũng chỉ có trong lòng bọn họ là rõ ràng.
Quách Thanh Hạc vung tay lên, tự tin nói: "Được, chỉ cần các ngươi đến Hạ Hải, ta bảo đảm để cho các ngươi có cuộc sống tốt nhất."
"Nhìn một cái, đây chính là ngữ khí nhân sĩ thành công nói chuyện, lớp trưởng, ta mời ngươi một chén." Hồ Thủy Bình vỗ mông ngựa đi tới.
"Lớp trưởng, chúng ta cũng mời ngươi một chén."
Những người khác cũng đều tranh nhau cho Quách Thanh Hạc chúc rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận