Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Tồn tại cảm giác

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tần Quế Nguyệt 98 điểm, trên căn bản có thể nói danh hiệu đệ nhất phải là của nàng rồi, nhưng tốt xấu gì cũng còn có hạng nhì và hạng ba mà, mọi người vẫn rất nhiệt tình ca hát.
Có người hát tình ca, cũng có người thì song ca . . . . . .
Trương Đại Sơn thì khá hơn, lựa chọn bài 《 Huynh Đệ 》, giọng của hắn rát thô lỗ, rất thích hợp hát bài này.
"Người anh em, nhìn anh như mệt moi. Người anh em đã trở nên điềm đạm ít nói. Nói cho tôi nghe những lời trong tim anh. Tuổi thanh xuân của chúng ta còn mãi sâu trong tim. Trải qua mưa gió sẽ nở hoa. Anh đã nói sau này ko tranh giành. Chỉ muốn làm chàng ngốc biết yêu, chỉ muốn an phận có một gia đình."
Khi bài hát hát vang lên, tất cả nam sinh đều có loại cảm xúc không tên, hồi tưởng lại đã từng kỉ niệm, đã từng ngông cuồng, đã từng dám yêu dám hận, thế nhưng, năm tháng chưa từng bỏ qua cho ai, mỗi người đã lớn rồi, đều bị xã hội hun đúc, như trong phim《 Đại Thoại Tây Du 》, cuộc sống càng ngày càng giống như một con chó.
Tâm cảnh Tiếu Lạc thì không giống, lắc đầu một cái rồi tự lẩm bẩm một tiếng: "Lúc nào cũng là bài hát này!"
Mỗi lần đi KTV, Trương Đại Sơn đều chọn ca khúc này, có lúc còn hát hai lần, hắn nghe đến phát chán rồi, hiện tại lại được nghe, coi như Trương Đại Sơn hát tốt cỡ nào, hắn cũng cảm thấy như là tạp âm, có điều so với Hồ Thủy Bình, thanh âm này như thanh âm của thiên thần.
Tiểu la lỵ ngồi ở bên cạnh hắn, hai tay nhỏ trắng như tuyết đặt ở trên đùi hắn, một đôi mắt to nghiêm túc nhìn màn ảnh, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với nội dung trên MV.
"Tiểu nha đầu, ngươi có hay không hát?" Tiếu Lạc trêu ghẹo hỏi nàng.
Tiểu la lỵ gật đầu, như là tranh công nói: "Bối Bối sẽ hát nhạc trẻ em mẹ dạy."
Tiếu Lạc thân mật sờ sờ đầu của nàng, không nói gì thêm.
Lúc này, khi Trương Đại Sơn hát xong, hệ thống cho 96 điểm.
Trời ah!
Mọi người tại đây đều ngồi không yên, Tần Quế Nguyệt có thể hát 98 điểm thì bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao cũng là người của ban nhạc hội thời đại học, mà Trương Đại Sơn thì chưa từng biểu hiện năng khiếu Âm nhạc ở thời đại học, làm sao lại có thể hát được điểm cao như thế?
"Bêu xấu bêu xấu, ha ha ha. . . . . ."
Ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trên thực tế thì cười rất to.
"Mẹ kiếp cái hệ thống này tuyệt đối có vấn đề, ngươi mà có thể hát 96 điểm, tại sao ta chỉ được mười một điểm!" Hồ Thủy Bình như muốn phát hỏa, hắn xưa nay đều cho rằng Trương Đại Sơn cũng giống như hắn, hát rất khó nghe, khi vừa nhìn thấy điểm số, trong lòng hắn liền cảm thấy không công bằng.
Trương Đại Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn, đắc ý nói: "Đó là bởi vì ca hát tốt, ngươi hiểu cái trứng gì."
Hồ Thủy Bình cho hắn một cái liếc mắt, sau đó nhìn Quách Thanh Hạc nói: "Lớp trưởng, ta muốn được hát song ca!"
"Đồng diễn em gái ngươi, nghe ngươi hát một lần là đủ rồi, còn muốn nghe ngươi hát lần thứ hai, vậy ta đi tự sát còn hơn."
"Vừa rồi nghe ngươi hát lỗ tai ta sắp rụng ra rồi, A Thủy, ngươi đừng hát nữa."
"Ngươi dám hát, sẽ kéo ngươi ra ngoài búng JJ!"
Tất cả mọi người đều phản đối, vừa rồi miễn cưỡng lắm mới nghe Hồ Thủy Bình hát, nếu như tiếp tục nghe hắn hát nữa, bọn họ sẽ không thể nào chịu nổi nữa.
Quách Thanh Hạc cố nén cười, tận tình khuyên nhủ khuyên nhủ: "A Thủy, cơ hội mỗi người cũng chỉ có một lần, nếu đã cho điểm, vậy thì phải tiếp nhận đi, không nên cảm thấy thật không tiện, mọi người cũng sẽ không cười ngươi."
Kết quả lời này vừa nói ra, mọi người liền cười to không ngừng.
Hồ Thủy Bình bày ra vẻ mặt oan ức lần thứ hai, cau mày, bĩu môi, như mắt cá chết, để tiếng cười bên trong phòng càng thêm kịch liệt.
Đường Uyển một mực trao đổi với đồng sự về tin tức liên quan với ‘ 3000 Lạc Thủy ’, có điều nàng cũng không có tách ra, chọn một ca khúc “Phượng Hoàng Truyền Kỳ”, đạt điểm cũng rất cao, 92 điểm, để tất cả mọi người khen không ngớt.
Quách Thanh Hạc tuyển hát ca khúc chính là thể loại truyền cảm hứng.
"Không có gì có thể ngăn cản, ngươi hướng tới tự do, cuộc đời như thiên mã hành không, lòng của ngươi không lo lắng. . . . . ."
Thanh âm ôn nhu ấm áp, tràn ngập tính cảm, khiến người ta dâng trào tâm tình, gạn đục khơi trong.
Tuy rằng chỉ có 86 điểm, nhưng vẫn được mọi người nhất trí tán thưởng và khen ngợi.
"Cho điểm không trọng yếu, lớp trưởng hát tốt vô cùng."
"Đúng đúng đúng, vừa nhìn là biết đã trải qua rất nhiều chuyện, bằng không cũng không hát ra cảm giác tang thương như vậy."
"Đến, chúng ta vì lớp trưởng vỗ tay, bốp bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay cùng tiếng ủng hộ vang lên.
Tiếu Lạc thì nhíu mày, ở trong xã hội ba năm, tâm cảnh mọi người đều khác nhiều, mặc dù là một cuộc thi hát đơn giản, thế nhưng cũng xuất hiện a dua nịnh hót, đã từng là tình nghĩa đồng học đơn thuần nay đã không còn.
Quách Thanh Hạc lắc đầu một cái, thở dài một tiếng: "Ngón giọng không được a, đúng rồi, còn có ai không hát?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là lắc đầu, hiển nhiên tất cả mọi người đã hát qua.
"Lão Tiếu còn không có hát." Trương Đại Sơn nói.
Lời này vừa ra, mọi người mới ý thức được Tiếu Lạc xác thực không hát.
"Tiếu Lạc, thời đại học ngươi không có thể hiện dì luôn bình lặng, đã qua ba năm, làm sao ngươi vẫn như vậy a."
"Đúng vậy, người phải thay đổi, quá điều thấp, người khác không phát hiện được tài năng của ngươi, như vậy là không được."
"Tiếu Lạc không phải ta nói ngươi, nhưng có câu nói rất hay, trước tiên Thành gia lại lập nghiệp, nhưng đối với xã hội hiện tại mà nói, nhà là phiền toái, nó sẽ ràng buộc bước chân của ngươi, cho ngươi không dám buông tay đi lại, trong đám bạn học, cũng chỉ có ngươi có con, có đứa nhỏ áp lực càng to lớn hơn, như vậy rất khó làm lên sự nghiệp."
Mọi người thể hiện dáng vẻ lên lớp người khác.
"Các ngươi nói đi đâu rồi, bây giờ nói là đang thi hát đây." Trương Đại Sơn nhìn mọi người một chút.
"Chúng ta nói chính là hát a, Tiếu Lạc không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, cảm giác như đang dạo chơi giữa nhân gian, dáng vẻ như hiểu rõ ảo huyền của cuộc đời, hoàn toàn không hợp với xã hội, không có chút cảm giác tồn tại nào, nếu như không phải vừa rồi ngươi lên tiếng, ta đã quên lần tụ hội này có hắn tới." Có một nữ sinh nói.
Tần Quế Nguyệt hai tay chống nạnh, lời lẽ vô tình nói: "Hắn là kẻ đểu giả, đùa bỡn cảm tình của Mộng Kỳ, nếu như ta, cũng không dám tới tham gia lần tụ hội này, làm sao giám lên tiếng để gây sự chú ý."
Mọi người nghe vậy, tuy sẽ không giống như Tần Quế Nguyệt, nhưng cũng cảm thấy rất có lý, có thể giải thích tại sao Tiếu Lạc sẽ lại trầm mặc ít lời như vậy, rõ ràng cho thấy hắn cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại.
"Ho khan một cái. . . . . . Các ngươi nói cái gì vậy!"
Quách Thanh Hạc vội ho một tiếng, vội vàng đem đổi để tài, "Tiếu Lạc, ngươi có hát bài nào không?"
Tiếu Lạc khẽ mỉm cười: "Lớp trưởng, ta bỏ quyền."
"Ngươi bỏ quyền?" Quách Thanh Hạc cau mày.
"Đúng, ngón giọng không được, sẽ không để mọi người bị hỏng tai được." Tiếu Lạc gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận