Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Độc Nữ ra tay

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Kim Cương sở học là Kim Cương Bất Hoại Thần Công xuất phát từ Thiếu Lâm, hắn là nửa cái đệ tử của Thiếu Lâm, khi học Kim Cương Bất Hoại Thần Công, sư phụ của hắn đã từng nói với hắn, ở võ học, Hàng Long Thập Bát Chưởng là khắc tinh của hắn, bởi vì nó không phải thuần túy là đả kích vật lý, chưởng lực hùng hồn ẩn chứa nội kình kinh khủng, cách không đều có thể hại người, chớ nói chi là cách da thịt của hắn là có thể thương tổn được ngũ tạng lục phủ rồi.
"Rất kỳ quái sao?" Tiếu Lạc thu chưởng, hừ nhẹ một tiếng.
"Đương nhiên kì quái, Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không phải ai cũng có thể tu luyện thành công, trong vạn người mới có một người thể chất thích hợp tu luyện cũng đã tương đối khá rồi, mặt khác, Hàng Long Thập Bát Chưởng đã mai danh ẩn tích ở trong chốn giang hồ từ rất lâu rồi, cho dù là bang chủ Cái bang đương nhiệm, cũng chỉ tập bản thiếu, cũng không có nắm giữ toàn bộ, tiểu tử ngươi rốt cuộc là từ nơi nào mà học được?" Kim Cương lớn tiếng hỏi.
"Không thể trả lời!"
Tiếu Lạc lạnh giọng đáp lại, sau đó thiếu kiên nhẫn khoát tay áo một cái, "Còn đánh nữa hay không?"
Hhóe miệng Kim Cương khẽ giật, bắp thịt giật giật, nhìn chòng chọc vào Tiếu Lạc, tình hình hiện tại của hai người gần như nhau, đều bị một chút vết thương nhỏ, nhưng đối phương lại biết Hàng Long Thập Bát Chưởng a, chuyên môn khắc chế hắn, điều này làm cho hắn vô cùng mâu thuẫn, suy nghĩ một chút, cuối cùng là cắn răng một cái: "Đánh!"
Hắn chính là muốn thử với Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhìn xem rốt cuộc có thật sự khắc chế Kim Cương Bất Hoại Thần Công của hắn hay không.
Vừa dứt lời, hắn lao tới, thân thể xoay tròn tán loạn, hai tay vung lên, hung hăng xung kích, nhưng vẫn phòng bị Hàng Long Thập Bát Chưởng của Tiếu Lạc, thề nhưng lần này Tiếu Lạc cũng không có triển khai. Kim Cương giống như một đạo cụ phong, dễ dàng tới gần, gắt gao dây dưa với Tiếu Lạc, quyền phong, chưởng kình, cả người hóa thành máy chiến đấu, bùng nổ ra xung kích cuồng dã không gì sánh kịp.
Tiếu Lạc tuy rằng phải lùi về sau, nhưng không rơi vào thế yếu, đón đỡ tinh chuẩn, hung hăng va chạm, khuôn mặt tuấn lạnh hiện lên không chỉ là chiến ý, càng có phấn khởi, một luồng phấn khởi để linh hồn hắn xao động, phảng phất như muốn đem toàn bộ chiến lực bạo phát ra ngoài.
Chính là cảm giác chiến đấu vui sướng tràn trề như thế này!
Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực quá mức uy mãnh, hơn nữa cực kỳ hao tổn nội lực, đây không phải cuộc chiến sinh tử, vì lẽ đó Tiếu Lạc không có cần thiết phải triển khai ra, hắn từ lúc mới đầu thì rất mâu thuẫn, đến bây giờ thì từ từ như đang hưởng thụ chiến đấu, chưa bao giờ có một loại cảm giác như bay giờ.
"Oành oành oành ~"
Tứ chi đụng vào tạo ra từng tiếng nổ vang, Tiếu Lạc lùi lại thân thể đột nhiên lập tức dừng lại, khi tiếng cười lạnh phấn khởi của hắn vang lên, hai tay như điện, ngạnh sanh sanh ngăn chặn tiến công của Kim Cương.
Tiếp theo thì phát lực, quyền ảnh đầy trời giết ra!
Hai người quần nhau trên sân huấn luyện, giống như hai đầu Giao Long kịch đấu, khuấy lên lên cát vàng, mặt đất ở dưới chân của bọn họ đã rạn nứt, mỗi một chiêu thức đều làm cho đối thủ phải chịu một vết thương, nhưng bọn họ ai cũng không cảm giác được thống khổ, hoàn toàn như phát điên và mất đi lý trí.
Đám chiến sĩ chỉ cảm thấy cổ họng tắc ngẽn, không khỏi gian nan nuốt một ngụm nước bọt, có người ngơ ngác tự lẩm bẩm: "Đây là hai con dã thú?"
Không ai trả lời hắn, mỗi người đều lựa chọn trầm mặc, đúng, trên sân huấn luyện này hai bóng người thật sự đã không thể xem là người được nữa, rõ ràng chính là hai con dã thú đang phát điên, sát ý phun trào, điên cuồng đối chiến, đây không phải dã thú vậy là cái gì?
"Đây mới là bản chất chân thật của hắn sao?"
Ánh mắt Cơ Tư Dĩnh rung động, nàng có thể thấy, bây giờ Tiếu Lạc đang hưởng thụ loại chiến đấu kịch liệt cùng máu tanh này, thật giống như một người đàn ông thích uống rượu vậy, còn hắn thì ham muốn chiến đấu.
Nhẹ nhàng an ủi, Phục Y Nhân vuốt Tiểu Thanh Xà, nên ngăn cản bọn họ lại rồi."
Một giây sau, nàng hóa thành một đạo Mị Ảnh, không nhìn sức hấp dẫn của Địa Cầu, giống như một luồng Phong Bạo mạnh mẽ, mạnh mẽ công phá vào khí tràng của hai người, nội lực của nàng hóa thành màu tím.
"Độc Nữ? Ta thảo!"
Kim Cương biết rất rõ ràng uy lực của khí độc này, giống như con mèo bị dẫm đuôi, chửi bới một tiếng giống như điện giật lui về phía sau.
Mắt thấy Kim Cương lui bước, Tiếu Lạc cũng là cảm giác được không ổn, như phản xạ có điều kiện cũng lùi lại, đồng thời ngừng thở, không hút vào cỗ khí tức màu tím. này
Đợi đến khi khói độc tiêu tan, ba người đứng thành một đường thẳng, Phục Y Nhân ở chính giữa, Kim Cương cùng Tiếu Lạc đứng hai bên, nguyên bản hai người rơi vào trạng thái chiến đấu điên cuồng, lúc này hai mắt có thêm một phần thanh minh.
"Ta nói Độc Nữ, ngươi là có ý tứ gì?" Kim Cương bất mãn nói.
"Cục trưởng không hi vọng trong các ngươi có bất luận vết thương nào, nên dừng lại, ta tuyên bố, các ngươi đánh ngang tay." Phục Y Nhân híp mắt cười lên, con mắt yêu mị thiên chân vô tà, hồn nhiên Mỹ Lệ.
"Đây là chuyện của chúng ta, ngươi đừng nhúng tay, đi ra!"
Tiếu Lạc lạnh lùng quát lên, chiến ý vấn còn, hắn sẽ không cho nữ nhân này chút mặt mũi nào.
Kim Cương hút một hơi khí lạnh, hắn mặc dù là Chiến sĩ cấp S, nhưng vẫn phi thường kiêng kỵ đối với Phục Y Nhân, đây chính là độc vật a, hắn tự xưng là không sợ trời không sợ đất, nhưng Phục Y Nhân này một độc thân, trước đây hắn đã bị nữ nhân này cho đẩy ngã một lần, bộ mặt mất hết, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ đối phó với Phục Y Nhân.
"Ho khan một cái. . . . . ."
Ho khan vài tiếng, lặng lẽ nhìn Tiếu Lạc ra hiệu mấy lần, ý là: huynh đệ không nên lớn lối như vậy, nữ nhân này ta không trêu chọc được a!
"Thật không tiện, vừa nãy không có nghe rõ, ngươi. . . . . . Nói cái gì?"
Phục Y Nhân nhìn Tiếu Lạc nói, nét cười của nàng sâu hơn mấy phần, xem ra rất mê hoặc cảm động, nhưng trong mắt hiện lên vài tia lệ mang.
Cùng lúc đó, một Tiểu Thanh Xà từ phía sau lưng Tiếu Lạc chui đầu ra, hơi giương ra cái miệng màu đỏ tươi, lộ ra hai cái răng nọc, phát sinh từng tiếng nhắc nhở, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ cắn xuống cổ Tiếu Lạc.
Kim Cương hít vào một ngụm khí lạnh, mau mau nhìn trên người chính mình có phải là cũng một con Tiểu Thanh Xà hay không, xác nhận không có thì liền lặng yên thở phào nhẹ nhõm.
Đám chiến sĩ cũng biến sắc, đây chính là Trúc Diệp Thanh kịch độc a, nếu như nằm nhoài trên vai của mình giương nanh, tình cảnh này chỉ tưởng tượng thôi cũng tê cả da đầu, đồng thời bọn họ cũng buồn bực, tù khi nào mà Phục Y Nhân đã đem sủng vật của mình phóng tới trên người của ‘ Diệt ’? Hoàn toàn không nhìn thấy a.
Cơ Tư Dĩnh lại khó mà trấn định, liều lĩnh vọt lên, ngơ ngác liếc nhìn Tiểu Thanh Xà trên bả vai Tiếu Lạc, bận bịu khiêm tốn nói với Phục Y Nhân: "Y Nhân tiểu thư, mọi người đều là chiến sĩ của NSA, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, thu hồi Tiểu Thanh Xà đi."
"Nơi này không có chuyện của ngươi, có bao xa liền đi bao xa nha." Phục Y Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, miệng phun U Lan.
"Y Nhân tiểu thư, Diệt tiên sinh vừa tới tổng bộ, rất nhiều chuyện cũng không quá hiểu, ngươi không nên. . . . . ."
"Ta cho ngươi lăn a!"
Nụ cười trên mặt Phục Y Nhân đã biến mất, nổi giận quát một tiếng, vung tay trái lên, nội lực cường đại mang theo một luồng hơi mãnh liệt tấn công tới chỗ Cơ Tư Dĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận