Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Nguyên lai là ngươi ah

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tô Tiểu Bối nằm sấp nằm trên mặt đất, một đôi hắc bảo thạch nổi lên nước mắt, tùy thời có khả năng tràn ra.
Mới vừa đem khăn tay vứt vào thùng rác Tiếu Lạc nhìn thấy một màn này, tựa như một cỗ tật phong tiến lên, đỡ nàng từ dưới đất lên.
"Ba ba . . ."
Tiểu nha đầu lấy cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất vô cùng.
Tô Xán Nghiệp lúc này cũng nhìn thấy, hoàn toàn không để ý tới việc đưa khăn nữa, bước nhanh trở về, lo lắng hỏi: "Tiểu Công Chúa, ngươi có bị thương chỗ nào không?"
"Đầu gối của ta . . . Đau quá . . ." Tiểu nha đầu nghẹn ngào nói.
Tiếu Lạc vén ống quần của nàng lên, làn da non của tiểu nha đầu, vừa rồi khi ngã xuống bị chà xát rách chút da, tuy nói không có không ngừng chảy máu, nhưng dịch thể trong suốt hòa với máu tươi ngưng trên mặt vết thương, nhìn kỹ thì hơi có chút giật mình, dạng tổn thương này tất nhiên là đau rát rồi, Tiếu Lạc khi còn bé không ít lần bị tổn thương như vậy, nên biết rõ cảm giác sẽ như thế nào.
"Mặt lạnh, ngươi ở đây chiếu cố nàng, ta đi tiệm thuốc mua chút dược cao giảm nhiệt."
Tô Xán Nghiệp tương đối để ý với cô cháu ngoại này, bị chút vết thương nhỏ hắn sẽ lo lắng đến cực điểm, nghiêm túc chưa từng có, rồi sau đó quay người liền chạy ra khỏi Võ Quán.
Lúc này, tên đụng ngã Tô Tiểu Bối lớn tiếng trách mắng: "Tiểu nha đầu này không biết nhìn đường hay sao, ngươi là người nhà nàng đi, ai bảo ngươi mang nàng vào Võ Quán, tiến vào thì còn chưa tính, còn tùy ý để nàng chạy loạn ở đây, coi nơi này là nhà trẻ ah, may là ta thu lực kịp thời, bằng không liền thành đại họa rồi, ngươi sao lại mang hài tử tới đây?"
Trách cứ xong Tô Tiểu Bối liền chuyển qua trách cứ Tiếu Lạc, một hơi trách cứ đến mấy lần.
Tô Tiểu Bối ủy khuất vô cùng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhịn không được nhỏ giọt xuống, nàng có nhìn đường, nàng chỉ chạy qua bên cạnh thúc thúc này, thế nhưng nàng nghĩ không thông tại sao lại đụng chúng chân của thúc thúc này.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, lông mi thật dài dính nước mắt trong suốt, bộ dáng làm cho người ta đau lòng không thôi.
Tiếu Lạc hỏa khí bốc lên vụt vụt, khi đi vất khăn hắn thấy rất rõ ràng, động quỹ của Tô Tiểu Bối và người này có khoảng cách rất an toàn, coi như Tô Tiểu Bối không có chú ý tới, cũng quả quyết không có đụng vào nhau, rất hiển nhiên đối phương cố ý rồi.
"So kiếm thua, liền sinh khí trên người một tiểu hài tử ba bốn tuổi, cái này là kiếm đạo của ngươi?" Tiếu Lạc đứng lên, tức giận đối mặt với nam tử, nghiêm khắc chất vấn.
Nghe thấy lời ấy, nam tử giận tím mặt, mặt dữ tợn: "Tiểu tử ngươi nói cái gì ah? Có gan nói lại một lần cho ta!"
Vốn là có một bụng tức giận, cảm giác nhận hết khuất nhục, lúc này lại có tiểu tử không biết trời cao đất rộng nhảy ra nghi vấn kiếm đạo của hắn, hắn sao có thể chịu được.
"Ba ba, chúng ta đi thôi."
Đối phương thoạt nhìn như hung thần ác sát, Tô Tiểu Bối nhìn liền sợ hãi, một khắc cũng không muốn ở nơi này, ngậm lấy nước mắt giật giật góc áo Tiếu Lạc nhỏ giọng nói.
Tiếu Lạc quay người, ôn nhu nói: "Chờ đã, ta còn có chút việc cần làm."
Tên kia phi thường nổi nóng, lúc này thấy Tiếu Lạc quay người, cho là hắn sợ hãi lùi bước, hạ thấp tư thái, lập tức càng phách lối hơn, quát lớn một tiếng kêu lên: "Muốn đi? Không dễ dàng đâu, vừa rồi nói năng lỗ mãng với ta, không xin lỗi cũng đừng nghĩ đi! ! !"
Vì có thể nhặt lại uy nghiêm ở đây, hắn cố ý kéo cao tiếng nói, toàn bộ căn phòng đều quanh quẩn tiếng rống của hắn.
Tên đai lưng có chữ "Hạc" được chúc mừng thắng lợi bị thanh âm của hắn hấp dẫn lực chú ý, nhao nhao đưa ánh mắt nhìn sang.
"Tiếu Lạc?"
Một thanh âm khó tin vang lên, cùng lúc đó, đai lưng có chữ 'Hạc' tháo nón xuống, một khuôn mặt tướng mạo thanh tú nhã nhặn lộ ra, bởi vì vừa rồi tỷ thí kiếm thuật kịch liệt, trên đầu của hắn tràn đầy đổ mồ hôi, không phải Quách Thanh Hạc thì là ai.
Tiếu Lạc ngẩn người, rồi sau đó liền khôi phục bình tĩnh, cười nhạt một tiếng: "Ban Trường, nguyên lai là ngươi ah."
Lúc này mới bỗng nhiên nhớ lại, Quách Thanh Hạc khi còn học đại học từng có luyện kiếm, trên đai lưng còn có chữ 'Hạc', hắn sớm nên liên tưởng đến Quách Thanh Hạc mới đúng.
Ban Trường?
Rõ ràng Hạc sư ca nhận biết cùng gia hỏa này?
Học viên chung quanh liền kinh ngạc, lúc đầu muốn phát biểu ý kiến, cũng đem lời nói sinh sinh nuốt xuống bụng, phải xem Hạc sư ca có thái độ gì rồi quyết định bản thân nên có thái độ gì.
"Không được nha, tiểu tử ngươi đến Hạ Hải thế không liên hệ với ta, có thể thấy được ngươi không chào đón ta rồi."
Quách Thanh Hạc vỗ vỗ cánh tay Tiếu Lạc trách cứ một tiếng, nhìn như là ở trách cứ Tiếu Lạc không liên hệ hắn, kì thực khi nhìn thấy Tiếu Lạc, nét mặt của hắn liền thay đổi liên tục, tâm tình phức tạp, nhưng tuyệt đối không có bởi vì gặp lại mà khai tâm, hắn quay đầu nhìn về phía tên trên đai lưng có chữ 'Bay', lạnh lùng hỏi, "Lưu Phi, mới vừa là chuyện như thế nào? Ngươi la lớn làm gì ah?"
Lưu Phi cắn răng, trong mắt là kiêng kị thật sâu với Quách Thanh Hạc, không so với mười, chiến tích thảm liệt như vậy, để cho hắn sợ hãi với Quách Thanh Hạc là phát ra từ linh hồn, cũng tương tự rất phẫn nộ cùng không cam lòng, nhưng tóm lại e ngại chiếm thượng phong, đành phải đem sự tình vừa rồi thêm dầu thêm mở nói một lần, hoàn toàn nói Tô Tiểu Bối đi không nhìn đường, đụng vào hắn, còn rất là đại nghĩa lẫm nhiên truy cứu trách nhiệm của Tiếu Lạc.
"Nhảy nhót tưng bừng là bản tính của tiểu hài tử, nàng không nhìn đường ngươi lại không nhìn đường sao, còn đem trách nhiệm đẩy ra ngoài, Lưu Phi ngươi còn có đảm lượng hay không?" nữ sinh mà Tô Xán Nghiệp thích đứng ra chỉ trích Lưu Phi, đương nhiên, nàng không phải đứng góc độ ở lý tính, mà đứng ở trận doanh của Quách Thanh Hạc, nàng cảm thấy Quách Thanh Hạc nhất định là muốn bao che khuyết điểm.
Những người khác cũng đều tán đồng gật đầu.
"Chính phải chính phải, lòng dạ Lưu Phi ngươi quá nhỏ, sao có thể so đo cùng một đứa bé."
"Còn tốt không đụng người bì thương, bằng không ngươi liền sám hối đi."
"Kiếm thuật tỷ thí thua, cho dù sinh khí cũng không nên lấy đứa bé ra trút giận."
Bị mọi người tập thể thảo phạt, Lưu Phi tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, lỗ mũi đều bốc khói.
Quách Thanh Hạc lại là khoát tay áo, cau mày nói: "Kỳ thật ta cảm thấy cái này không thể trách Lưu Phi."
Lời vừa nói ra, đừng nói là trong võ quán, chính Lưu Phi cũng hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, không phải tên trước mắt là bạn học cũ sao?
Tiếu Lạc lần nữa sững sờ một chút, rồi sau đó lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Quách Thanh Hạc cười hướng mọi người nói: "Chúng ta nghiêm cấm mang tiểu hài dưới năm tuổi đi vào, mục đích quy tắc là có thể làm cho mọi người an tâm luyện kiếm, cũng tránh cho tiểu hài tử tiến vào mà phát sinh ngộ thương, nếu như đã đem tiểu hài tử vào, phụ huynh liền nên làm tốt việc chăm sóc, đừng để tiểu hài tử chạy loạn, từ phương diện này, sai không ở Lưu Phi, sai là ở vị bạn học cũ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận