Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Nhìn tâm tình

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Trái tim tất cả mọi người Bộ Tiêu Thụ như bị treo lên, từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhìn ra chỗ cửa lớn, nói đoạn tay Trầm Phó tổng là đoạn liền, Từ tổ trưởng cũng khó trốn thoát rồi?
Quản Đồng lần đầu cảm thấy Tiếu Lạc lạ lẫm như vậy, năm đó thời điểm ở trường học cũng không phát hiện Tiếu Lạc tàn nhẫn như vậy, hắn không có ấn tượng đối quá sâu với Tiếu Lạc, chỉ biết được trong lớp có một người như vậy, sau đó nhận biết mà thôi, ai có thể nghĩ tới sau khi vào xã hội phong cách hành sự của Tiếu Lạc lại cường thế như vậy, quả thực là làm cho người ta kinh ngạc run rẩy.
"Từ tổ trưởng, ngươi vội vội vàng vàng muốn đi đâu? Vội vàng đi bệnh viện băng bó vết thương trên đầu?"
Tiếu Lạc nhàn nhạt liếc nhìn Từ Nhạc, mang trên mặt nét cười nghiền ngẫm.
"Ta . . . Ta . . ."
Từ Nhạc ngẩng đầu, hoảng sợ không thôi, giờ phút này Tiếu Lạc như là mà quỷ.
"A đúng rồi, chúng ta từng có đổ ước, cược một cái tay, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết là ta đã thắng, như vậy ngươi liền phải đoạn một cái tay, nói một chút, ngươi muốn cắt cái tay nào?" Tiếu Lạc mỉm cười hỏi.
Lời vừa nói ra, cả người Từ Nhạc xụi lơ ngồi trên mặt đất, một giây sau, lại lập tức quỳ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: "Ta thua, ta nhận thua mà Tiếu Lạc, van cầu ngươi không nên chặt tay của ta, ta không đối nghịch với ngươi nữa, van cầu ngươi . . ."
Vì sợ hãi mà lệ rơi đầy mặt, thanh âm biến thành thanh âm rung động.
Một cỗ chi vị gay mũi bay lên, Tiếu Lạc cùng Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao nhíu mày thật sâu, bưng kín cái mũi, Từ Nhạc bị dọa đến tiểu tiện ngay tại chỗ rồi.
"Xéo đi nhanh lên!"
Tiếu Lạc không còn ý niệm muốn chặt tay hắn, chán ghét nói.
"Tạ ơn, tạ ơn . . ."
Từ Nhạc như được đại xá, lộn nhào, không để ý tới bất luận cái hình tượng gì chạy trốn khỏi phòng Tiêu Thụ, chắc hẳn cũng không dám đến Tập Đoàn Hoa Dược nữa.
Tiếu Lạc đi trở về vị trí của mình, toàn bộ văn phòng không có bất kỳ tiếng nghị luận nào, tất cả mọi người làm bộ bận rộn, nhưng lực chú ý vẫn ở trên người hắn, giống như là có một vị lãnh đạo thị sát phía sau lung.
"Lạc ca, nước!"
Ti Nguyệt Đình ngược lại đem đến một chén nước nóng, mặt mỉm cười đặt ở trước mặt Tiếu Lạc.
"Tạ ơn." Tiếu Lạc gật gật đầu.
"Lạc ca, ta giúp ngươi đấm bóp lưng xoa bóp vai a." Liễu Y Dao cũng muốn đến ân cần.
Tiếu Lạc vội nói: "Không cần, các ngươi đi làm việc chuyện của mình đi."
"Được rồi, Lạc ca, chúng ta sẽ ôm chặt bắp đùi của ngươi a."
"Lạc ca có gì cần nhất định phải gọi chúng ta, nói thí dụ như làm ấm giường, hì hì . . ."
Hai nàng không quên đùa giỡn một chút.
Tiếu Lạc: ". . ."
Lúc này, Quản Đồng đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
"Hồn đạm a, ngươi chính là lúc tên hỗn đan mà ta biết không?"
Quản Đồng từ trên xuống dưới tỉ mỉ dò xét Tiếu Lạc, thật sự là không thể tin được Tiếu Lạc sẽ có bản lãnh lớn như vậy, không chỉ có bắt được đơn hàng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé, còn dám cắt đứt tay Trầm Phó tổng.
"Chẳng lẽ ta nhìn không giống những người khác sao?" Tiếu Lạc thật sự là xấu hổ.
"Không không không, ngươi hay là ngươi, được rồi, không nói loại sự tình này, ngươi nghe nói không, trưởng lớp chúng ta Quách Thanh Hạc bởi vì bán hàng đa cấp mà bị bắt, nghênh đón hắn chính là phán xét của luật pháp." Quản Đồng đột nhiên đem đề tài chuyển tới trên người Quách Thanh Hạc.
"A, lúc nào?"
Tiếu Lạc ra vẻ không biết, nhấp một ngụm trà, dù sao Quách Thanh Hạc bị bắt thì hắn là người biết rõ rành rành.
Quản Đồng lắc đầu nói: "Không bao lâu, chính là bốn năm ngày trước, ta còn nghe nói, hắn đem ngươi . . . Khụ khụ . . . lừa gạt Triệu Mộng Kỳ vào tổ chức bán hàng đa cấp, cái hồn đạm kia có kết cục này là quá đúng rồi."
Trong lời nói lộ ra ngữ khí ghét ác như cừu.
"Đúng là đáng đời!" Tiếu Lạc gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy a, lần này tốt rồi, xem ra cảnh sát rốt cuộc cũng quyết tam ra tay với tổ chức bán hàng đa cấp rồi."
Quản Đồng rất biết điều không dụng tới vấn đề triệu Mộng Kỳ, lúc này nhìn thấy Lăng Phỉ đi tới bên này, vội vàng nói, "Tốt rồi, không tán gẫu nữa, ta đi làm."
Nói xong liền đứng dậy.
Lăng Phỉ đi tới, dùng nàng cặp mắt phức tạp nhìn Tiếu Lạc.
Nàng không nói chuyện, Tiếu Lạc cũng lười mở miệng, nhưng hắn sẽ không bị người ánh mắt nữ nhân này hù dọa, nhìn thẳng ánh mắt của nàng.
Hai người đều không nói lời nào, ngay thẳng nhìn chăm chú đối phương.
Trong phòng làm việc đám người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, khe khẽ bàn luận ra.
"Lăng tỷ vốn là quán quân của phòng tiêu thụ, Tiếu Lạc vừa đến đã đoạt mất vị trí quán quân, trong lòng lăng tỷ khẳng định rất không thoải mái."
"Bọn họ sẽ không phải đánh nhau chứ?"
"Ngươi suy đoán dư thừa, hai người bọn họ nhìn nhau như soi đang săn mồi thế kia thì phải có việc gì rồi."
Tất cả mọi người không khỏi hơi khẩn trương lên.
Lúc này, Lăng Phỉ mở miệng: "Tiếu Lạc, chúc mừng ngươi, là ta xem nhẹ ngươi."
"Tạ ơn."
Tiếu Lạc gật gật đầu, nói tiếng cám ơn.
"Tháng sau ta sẽ đoạt lại vị trí quán quân!" ánh mắt Lăng Phỉ kiên quyết nói.
"Ha ha . . . Ta chờ."
Tiếu Lạc kỳ thật không có hứng thú đối với cái vị trí số một này, nếu như không phải Mao Kiến Nghĩa và Trầm Hưng Khánh để cho hắn không thoải mái, hắn cũng không đi lấy hợp đồng của Bệnh Viện Mẹ Và Bé.
Lăng Phỉ không nói tiếp, quay người rời đi.
Tiếu Lạc tiếp tục bật máy tính lên chơi rà mìn, còn chưa tới lúc hết giờ làm, nếu đã tới, vậy thì chờ đến lúc tan tầm đi, chơi mấy bàn trò chơi vừa vặn có thể hết thời gian.
"Lạc ca, Mao trưởng phòng giống như muốn từ chức, vị trí Trưởng phòng sẽ là của ngươi." Ti Nguyệt Đình đi tới nhỏ giọng nói, nàng vừa mới nhìn thấy trưởng phòng Mao Kiến Nghĩa trong văn phòng thu xếp đồ đạc.
"Oa a, Lạc ca, hai chúng ta quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi chính là một cây đại thụ rất lớn, đêm nay ta nhất định tắm rửa chờ ngươi a, hì hì . . ." lời nói của Liễu Y Dao có ba phần thực bảy phần giả, nói ra vẫn để người có ý nghĩ kỳ quái, dù sao nàng muốn hình dạng có hình dạng, muốn dáng người có dáng người.
Tiếu Lạc giội xuống một gáo nước lạnh: "Trầm tổng xác thực nói để cho ta làm trưởng phòng, nhưng ta cự tuyệt."
"Vì sao?"
Hai nàng đồng thời không hiểu hỏi, cơ hội thăng chức tốt như vậy mà lãng phí như vậy sao, quá phí của trời.
"Không có gì, ta chỉ nghĩ sống cuộc côn đồ ở công ty mà thôi."
Tiếu Lạc nhíu lông mày nói, hắn nói ra cũng không sợ hai bộ hạ cười, hắn đúng là không có lý tưởng cho Tô Ly một cái công đạo, chỉ muốn treo một cái chức quan nhàn tản ở nơi này mà thôi.
"A?"
Ti Nguyệt Đình và Liễu Y Dao đồng thời há to miệng, khuôn mặt kinh hãi.
"Tan việc, ta còn có việc, đi trước." Tiếu Lạc mắt nhìn thời gian, liền đóng máy tính lại, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.
"Lạc ca, khi nào ngươi lại đến công ty a?" Ti Nguyệt Đình lớn tiếng hỏi.
"Nhìn tâm tình."
Tiếu Lạc vẫy vẫy tay, đi thôi.
Nhìn tâm tình?
Cmn! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận