Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Trư Đội Hữu

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Là ngươi mà cho là cả đời này sẽ không bao giờ lại gặp. . .
Tiếu Lạc giật mình ngây người tại chỗ, khó tin nhìn hai người đang chụp ảnh, trượng phu nho nhã tuấn tú, thê tử xinh đẹp như hoa, tay trái nam nhân khoác vào tay phải của nữ nhân, nữ nhân tự đầu một cách tự nhiên vào vai nam nhân đầu vai, mỉm cười chụp ảnh.
Tại sao nàng lại ở đây?
Nàng . . . Kết hôn?
Hai vấn đề này lập tức xuất hiện trong đầu hắn, Tiếu Lạc nhìn thấy nàng càng xinh đẹp hơn trước kia, không cách nào lấy lại tinh thần.
Cổ Thiến Tuyết rất nhanh đã chụp xong cho bọn họ, hai người đầy mong đợi đi tới nhìn ảnh chụp của hai người.
"Oa, chụp thật tốt." Tôn Ngọc vén nõn tóc ra sau tai, nhìn hình ảnh trong điện thoại mà mừng rỡ.
Nam tử kia cũng rất hài lòng, hướng Cổ Thiến Tuyết gửi tới lời cảm ơn: "Cám ơn ngươi."
Cổ Thiến Tuyết rất là hờ hững "Ân", trả điện thoại lại cho bọn họ liền đi trở lại bên người Tiếu Lạc.
"Anh yêu, chúng ta đi qua bên kia đi, phong cảnh bên kia đẹp hơn bên đấy nữa." Tôn Ngọc chỉ nơi xa nói.
"Tốt, tùy ngươi, đây là tuần trăng mật của chúng ta, vô luận đi đâu, ta đều sẽ bồi tiếp ngươi." Nam nhân nhu tình nhìn nàng.
Tôn Ngọc hạnh phúc cười, khoác lên cánh tay của hắn: "Vân Phong, ngươi thật tốt!"
Hai người đi qua trước mặt Tiếu Lạc, theo lễ phép, nam tử kia gật đầu hỏi thăm Tiếu Lạc một lần, ánh mắt Tôn Ngọc cũng dừng lại trên người Tiếu Lạc trong chốc lát, đi ra thật xa, nàng vẫn suy tư.
"Tình yêu, ngươi sao thế?" Nam tử đã nhận ra dị dạng, không khỏi hỏi.
"Vân Phong, không biết vì sao, ta cảm thấy người kia rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải." Tôn Ngọc nói.
Nam tử nhìn thoáng qua Tiếu Lạc, vỗ vỗ bờ vai của nàng cười nói: "Có lẽ chúng ta và bọn họ không phải gặp lần đầu tiên, trước đó đã gặp phải, chỉ là chúng ta không để ý mà thôi, cho nên ngươi mới có cảm giác quen thuộc này."
"Không phải, đó là một loại cảm giác phi thường quen thuộc mà lại xa lạ, ta thường xuyên mơ thấy một người, nhưng tại trong mộng luôn không thấy rõ được hình dạng của hắn, ta có loại cảm giác mãnh liệt, hắn là người ta thường xuyên mơ thấy." Tôn Ngọc càng ngày càng cảm thấy quen thuộc cùng kỳ quái.
"Nhất định là ảo giác của ngươi, không nên suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật, thật vui vẻ mới là điều trọng yếu nhất, những thứ còn lại thì tạm thời vứt bỏ qua một bên đi, được không?" Nam tử an ủi.
Tôn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt, tất cả nghe theo ngươi."
"Đi, chúng ta đi bên kia." Nam tử thân mật giữ tay nàng.
Bóng lưng hai người càng ngày càng xa, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Tiếu Lạc thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra một nét cười hiểu ý, Tôn Ngọc đã có được cuộc sống mới, có được thuộc hạnh phúc thuộc về nàng, hắn vì nàng mà cảm thấy cao hứng.
"Ánh mắt ngươi là lạ." Cổ Thiến Tuyết mắt to tò mò đánh giá Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc cười một tiếng: "Còn nhớ trước kia ta đã nói với ngươi về một cô gái không?"
"Chính là người nhảy xuống từ tầng mười, lựa chọn kết thúc sinh mạng mình?" Cổ Thiến Tuyết cau mày nói.
"Đúng, ta lại gặp nàng, nhưng nàng đã không biết ta, nàng quên đi tất cả mọi việc ở Giang Thành, bắt đầu một cuộc sống mới, tìm được hạnh phúc thuộc về nàng." Tiếu Lạc cười nói.
Cổ Thiến Tuyết không nói chuyện, hơi kinh ngạc nhìn phương hướng cặp vợ chồng rời đi, hiển nhiên, nàng cũng tuyệt đối không ngờ tới nữ hài trong miệng Tiếu Lạc sẽ xuất hiện ở đây, sống sờ sờ đứng ở trước mặt của nàng.
"Đi thôi, trở về, tỷ ngươi tới đón ngươi." Tiếu Lạc thở ra một hơi thật sâu.
. . .
. . .
Lúc lái xe từ huyện thành trở lại Tinh Nguyệt, đã khoảng tám giờ tối.
Một cỗ SUV màu đen đứng ở cửa chính Tinh Nguyệt, khi nhìn thấy Tiếu Lạc và Cổ Thiến Tuyết đi tới, cửa xe mở ra, một bộ áo phông màu đen, phối thêm một đôi giày Cổ Thiến Lâm giận đùng đùng đi xuống.
"Hỗn đản!"
Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, trực tiếp tung một quyền đánh tới bộ mặt Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc hời hợt mở ra năm ngón tay liền cản lại một quyền này, lạnh lùng hỏi: "Cổ cảnh quan, ngươi làm cái gì vậy?"
"Làm gì?"
Cổ Thiến Lâm giận quá thành cười, "Mấy ngày nay ngươi lừa muội muội ta đến địa phương nào?"
"Xin chú ý cách dùng chữ của ngươi, dùng không thích hợp a."
Tiếu Lạc vô cùng chán ghét đối với nữ nhân này, nếu như không phải Cổ Thiến Tuyết, chỉ bằng việc nàng không nói hai lời liền ra quyền đánh hắn thì hắn liền sẽ dạy nàng một lần.
"Tỷ, là ta để cho Tiếu Lạc dẫn ta đi du lịch." Cổ Thiến Tuyết mở miệng nói.
Cổ Thiến Lâm dùng sức rút ra khỏi tay Tiếu Lạc, khiển trách quát mắng: "Ngươi muốn ta nói với ngươi bao nhiêu lần nữa ngươi mới nhớ, người này và chúng ta không phải người một loại người, hắn là ma đầu sát nhân, gần đèn thì sáng gần mực thì đen đạo lý ngươi không hiểu sao? Còn nữa, ngươi một nữ hài tử, không quản đường xa ngàn dặm tìm đến, còn ở chung một phòng cùng một nam nhân, ngươi không sợ hắn chiếm tiện nghi của ngươi sao? Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy!"
Cổ Thiến Tuyết không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nàng mặc dù có thực lực hơn xa Cổ Thiến Lâm, thế nhưng Cổ Thiến Lâm trong mắt của nàng lại có địa vị rất là cao, trưởng tỷ như mẹ, rất nhiều phương diện nàng đều nghe Cổ Thiến Lâm.
"Nếu biết ta là ma đầu sát nhân, ngươi còn không khiêm tốn một chút khi ở trước mặt ta, không sợ ta giết ngươi sao?" Tiếu Lạc lạnh lùng nói.
Toàn thân Cổ Thiến Lâm rùng mình một cái, nàng không sợ Tiếu Lạc sao? Không, nàng sợ, nàng vĩnh viễn quên không được hình ảnh tại bãi đậu xe, Tiếu Lạc ở trước mặt nàng giết chết chủ nhiệm của bệnh viện, tàn nhẫn, huyết tinh, làm nàng vẫn còn nhớ tới giống như mới vừa hôm qua.
Nàng nói: "Đây là chuyện của ta và muội muội ta, có quan hệ gì với ngươi."
"Cổ Thiến Lâm, ngươi ít dùng loại khẩu khí này mà nói chuyện với ta, ta vì Cổ Thiến Tuyết mới không so đo với người, vì vậy đừng có diễu võ giương oai trước mặt ta, nếu chọc ta mất hứng, ngươi nhất định sẽ hối hận." Tiếu Lạc lạnh lùng cảnh cáo.
"Ngươi . . ."
Cổ Thiến Lâm tức giận không nhẹ, rồi lại không dám nói nhiều nữa.
"U a, thật là phách lối ah, ta tại Hạ Hải làm cảnh sát nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy người nào lớn lối như vậy."
Lúc này, từ trên xe SUV hắc sắc lại bước xuống một người, là nam tử, vóc người cao lớn, thân cao chừng một mét tám, thân thể rất là khỏe mạnh, hắn tiến lên, nghiền ngẫm cười một tiếng, "Cổ cảnh quan, lấy đe dọa uy hiếp nhân viên cảnh vụ bắt gia hỏa này là không có vấn đề gì chứ?"
Tiếu Lạc giống như là nhìn thằng ngốc: "Ngươi là ai?"
"Ta là ai ngươi không tư cách biết rõ, thế nhưng ngươi dám đe dọa uy hiếp nhân viên cảnh vụ, ta liền có tư cách bắt ngươi."
Nam tử cười âm lãnh một tiếng, sau đó rất là thuần thục đem còng tay ra còng tay Tiếu Lạc, "Tiểu tử, ngươi bị bắt, đi với ta một chuyến!"
Tiếu Lạc sững sờ, sau đó hướng Cổ Thiến Lâm cười khẩy nói: "Cổ cảnh quan, ngươi xác định đây không phải Trư Đội Hữu (Đồng đội ngu như lợn)?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận