Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Phản quân

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Oanh ~ "
Phía trước xe Jeep vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, liệt diễm thôn phệ chiếc xe hơi, vị trí xe Jeep của Tiếu Lạc, kính chắn gió không thể thừa nhận được uy lực bạo tạc này, nháy mắt biến thành vô số miểng thủy tinh nhỏ, như một cơn bão ập vào mặt Khổng Vận Hồng, Tiếu Lạc và Tương Chí Minh.
Cũng may tài xế phản ứng mau lẹ, trong tích tắc đã đạp phanh, mới không đụng phải phía trước.
"A ~ "
Kêu thê lương thảm thiết như tiếng Ác Quỷ bị cực hình dưới địa ngục, trên chiếc xe đầu có hai vị chiến sĩ còn sống, đẩy cửa xe chạy xuống, bất quá toàn thân bọn họ đang bị liệt hỏa đốt cháy toàn thân, giãy dụa mấy cái liền ngã xuống, bị thiêu chết.
"Địch tập, địch tập. . ."
Khổng Vận Hồng kinh hoảng, con ngươi đột nhiên co lại, liều lĩnh kêu la.
Tương Chí Minh lập tức xuống xe, chạy tới chỗ hai tên ngã xuống đất, cởi quần áo ra, ra sức dập lữa trên người bọn hắn, cùng lúc đó, chiến sĩ trên chiếc xe còn lại cũng xông tới, một nhóm người phụ trách cảnh giới, một nhóm người khác thì hiệp trợ Tương Chí Minh.
Không bao lâu, lửa trên người hai tên chiến sĩ kia đã được dập tắt, thế nhưng bọn hắn đã không còn dấu hiệu sinh mệnh, cả người bị cháy, nổi nên rất nhiều bọc mủ, bộ mặt đen kịt, máu thịt be bét, trong không khí tràn ngập mùi khét.
Chiếc xe bị liệt hỏa thôn phệ còn có hai người, bọn hắn bị nổ chết ngay khi bạo tạc, thân thể dính liền với chiếc xe.
Đám người đều giật mình sửng sốt, bọn hắn mặc dù là quân nhân, nhưng cũng là quân nhân thời đại hòa bình, cũng không có nhận qua sự tẩy lễ của chiến tranh, ở trong Libya, bọn hắn đang tiếp nhận tẩy lễ, trước đây, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới tử vong lại tới gần như thế, trước đó còn cười nói với nhau, thời khắc này lại trở thành một bộ thi thể bị cháy khét.
"Chuyện gì xảy ra? Đến cùng là chuyện gì xảy ra a? Đang rất tốt mà, làm sao lại phát nổ, phụ cận cũng không thấy có địch nhân a." Khổng Vận Hồng không hiểu được, khuôn mặt phàn nàn mờ mịt.
"Là địa lôi."
Tương Chí Minh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn con đường phía trước, nhìn ra được, hắn đau đầu, vừa rồi kính chắn gió hóa thành mảnh nhỏ bay về phía bọn hắn, trên mặt hắn bị rạch hai ba đạo vết thương.
"Phía trước có địa lôi, nhất định phải đường vòng!"
Tiếu Lạc chắp hai tay sau lưng đi tới, năng lực lính đánh thuê chi vương để cho hắn giống như đang đi tới địa bàn của bản thân, những ký hiệu đặc thù kia đối với rất nhiều người thì nó không có bất cứ ý nghĩa gì, thế nhưng đối với hắn mà nói, nó ghi rõ tin tức khu địa lôi, hẳn do thế lực phản quân chôn xuống, sợ ngộ thương, cho nên lưu lại ký hiệu đặc thù để cho phe mình biết.
"Ngươi. . . Làm sao biết?" Khổng Vận Hồng kinh ngạc hỏi.
Tương Chí Minh tuy không hỏi, nhưng hắn ánh mắt cũng mang theo sự tò mò, vừa mới Tiếu Lạc hô một tiếng "Dừng xe", kết hợp với tiếng bạo tạc, hắn xác định Tiếu Lạc đã sớm phát hiện ra manh mối gì, chỉ là hắn không phát giác ra được, làm sao gia hỏa lại phát hiện ra được?
Tất nhiên Tiếu Lạc sẽ không nói quá nhiều với bọn hắn, hít một tiếng: "Đi đường vòng."
Nói xong, quay người trở về chiếc xe Jeep.
Cũng chỉ có thể như thế, Tương Chí Minh cũng không có truy vấn, chỉ là phân phó thuộc hạ ném thi thể hai tên chiến sĩ vào chiếc xe hóa thành biển lửa, tiến hành hoả táng, việc này là bát khả khảng, chỉ có thể xử lý như thế.
Lách qua khu địa lôi, tiếp tục hướng tới thành phố Stantin, chiếc ô tô đang bốc cháy bị để lại phía sau, rất nhiều người nhịn không được quay đầu nhìn nó, trong khói dày đặc lượn lờ bay lên, dường như có bốn đạo anh linh vẫy chào bọn hắn.
. . .
. . .
Còn chưa tới thành phố Stantin, đã tổn thất bốn tên chiến sĩ, tâm tình mỗi thành viên đều đặc biệt nặng nề, nơi này là chiến trường, không phải buổi diễn tập, một khi phát sinh vấn đề, thì chỉ có kết quả bỏ mình, tất cả mọi người đều lên dây cót tinh thần, không dám có chút thư giãn.
Chiếc xe phía trước đã hi sinh, vị trí xe Jeep của Tiếu Lạc được đẩy lên phía trước!
Quan chỉ huy xung phong, là phi thường mạo hiểm, thế nhưng Tương Chí Minh lựa chọn mạo hiểm như vậy, bởi vì hắn tín nhiệm bản thân, càng tín nhiệm Tiếu Lạc, một khi có bất kỳ nguy hiểm nào, nếu như hắn không phát hiện được, Tiếu Lạc khẳng định có thể phát hiện, có thể tránh được từ sớm.
Ngày đầu tiên, ngoại trừ vụ nổ địa lôi, tất cả đều bình thường.
"Lúc nào mới đến thành phố Stantin?"
Ban đêm, quang mang ánh lửa chập chờn, Tiếu Lạc hỏi Tương Chí Minh.
"Trưa mai là có thể tới." Tương Chí Minh hồi đáp.
"Ok."
Tiếu Lạc dựa lưng vào bánh xe, nhắm mắt dưỡng thần, nơi này là chiến trường, xem như nghỉ ngơi, lỗ tai hắn cũng mật thiết chú ý bốn phía, một khi có tiếng gió thổi cỏ lay, hắn liền lập tức sẽ tỉnh lại.
Cả đêm không nói chuyện. . .
Ngày thứ hai sắc trời vừa mới sáng lên, chi đội hành động đặc biệt này liền lên đường.
Địa hình của Libya không khác mấy, vô số đồi núi nhỏ, ở loại địa phương này, người sẽ cảm thấy nôn nóng và bất an, đặc biệt là dưới trạng thái thần kinh căng cứng.
"Đội Trưởng, nhìn, dường như phía trước có quân đội Libya!"
Khổng Vận Hồng bất thình lình chỉ phía trước kêu một tiếng, "Là quân chính phủ hay là phản quân?"
Kỳ thật Tiếu Lạc đã thấy từ lâu, có năm chiếc xe, vũ khí được trang bị đầy đủ, trên mui xe có súng máy.
"Mặc kệ là quân gì, phải chuẩn bị chiến đấu!"
Tương Chí Minh xuống xe, để toàn thể đội viên tiến hành chuẩn bị chiến đấu, đồng thời kéo quốc kỳ lên cao, để đối phương thấy thân phận của mình.
Có kính viễn vọng, rất nhanh Tương Chí Minh xác nhận thân phận của đối phương, là một phần phản quân, phản quân và quân chính phủ rất khác biệt, nhìn cờ và quân trang của bọn hắn, phản quân trang bị màu đậm, mà quân chính phủ thì mà nhạt, rất dẽ để nhận biết, một đen một trắng.
Khi đội xe bọn họ dừng lại, phản quân cũng ngừng lại, song phương đang sử dụng kính viễn vọng quan sát đối phương.
"Bọn hắn dùng tay ra hiệu cho chúng ta, tựa như đang gọi chúng ta đi qua, xem ra có thể không phải phát sinh xung đột với bọn hắn." Khổng Vận Hồng thở nhẹ nhàng.
Tương Chí Minh nhìn về phía Tiếu Lạc: "Diệt tiên sinh, ngươi thấy thế nào?"
"Để bọn hắn đi trước, để mình khôn bị động!"
Tiếu Lạc nói, hắn không có thói quen đem phía sau lưng giao cho thế lực mà mình không biết rõ.
Tương Chí Minh gật gật đầu, hắn cũng có ý tứ này, nếu như đối phương là quân chính phủ, vậy tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng hiện tại đối phương là phản quân, vậy thì nhất định phải bảo trì cảnh giác.
Nhưng mà, còn chưa chờ hắn có phản ứng gì, phản quân đã phát động tập kích.
"Vèo. . . Vèo. . . Vèo. . ."
Mười mấy viên pháo cối vạch phá bầu trời, gào thét rơi xuống hướng bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận