Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Nữ nhân tuyệt vọng

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Tương Chí Minh và Khổng Vận Hồng biết hắn có lý do, nhưng bọn hắn không có phát hiện một bóng dáng của địch nhân nào, chỉ thỉnh thoảng sẽ nghe được một tiếng quạ kêu truyền đến.
Cái âm thanh kia quá xa, quá yếu ớt, cho dù là Tiếu Lạc, cũng chỉ trong lúc lơ đãng mà nghe được, phải bỏ ra hơn nửa ngày công phu, lúc một trận gió lướt qua, rốt cục xác định được phương vị và khoảng cách, thì hắn mở mắt ra, quay đầu nhìn về hướng tây bắc, sau đó không nói hai lời, cầm lấy súng ngắm đi xuống xe.
Tương Chí Minh không hỏi cái gì, chỉ vẫy tay ra hiệu với đội hành động đặc biệt, ra hiệu cho mọi người đuổi theo, mật thiết cảnh giới bốn phía.
. . .
. . .
Ở cách Tiếu Lạc năm trăm mét, năm tên da ngăm đen, ăn mặc như lưu manh bao quanh một nữ nhân.
Nữ nhân kia có vóc người nóng bỏng, mặc áo chẽn cùng quần soóc ngắn, eo thon, một mái tóc màu vàng kim, ngũ quan tiêu chuẩn, tuy hình dạng không đặc biệt xuất chúng, nhưng tại nới này, nàng giống như một mỹ mữ giữa bầy heo.
Ở trên mặt đất gần đó, còn có một nam tử mập mạp nằm trong vũng máu, trên người bị thọc mười mấy đao, máu tươi chảy ra từ trên người hắn đã nhuộm đỏ khoảng đất xung quanh, từ hai mắt có thể nhìn ra, hắn đã chết, bị chết phi thường thống khổ, mồm há to và ngũ quan vặn vẹo.
"Ta. . . Ta là phóng viên Hoa Quốc, các ngươi. . . Dám đả thương ta, quân đội quốc gia chúng ta nhất định lại. . . Sẽ san bằng nơi này. . ."
Nữ nhân sợ hãi vạn phần, dùng Anh Ngữ rất nhuần nhuyễn cảnh cáo bọn hắn, thanh âm bởi vì sợ hãi mà run rẩy, đồng sư của nàng bạn bị những tên ác ôn này sát hại một cách tàn nhẫn, để cho thần kinh nàng gần như tan vỡ.
Mà những tên ác ôn này không hiểu nàng nói cái gì, hơn nữa bọn hắn cũng không cần hiểu, trong ánh mắt bọn chúng, ngoại trừ dâm quang thì không còn cái gì nữa.
"Các ngươi muốn làm gì. . . Đừng đụng ta. . ."
Thân thể nữ nhân không ngừng run rẩy, liền giống như là một con nai bị năm con dã thú bao vây, sợ hãi mà tuyệt vọng, nàng có thể ngửi được mùi thối từ trên người những tên này, đó là mùi vị dơ bẩn, như một hai tháng chưa tắm rửa vậy, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy trong khóe mắt còn dính cục ghèn rất to.
Quá bẩn, quá thối!
Nàng không phải loại thiếu nữ mới ra xã hội, sao lại không rõ mấy tên này muốn làm gì với nàng, vừa nghĩ tới thân thể bản thân sẽ bị làm nhục, mặt nàng liền trắng bệch.
"? ? ? ? ?" Trong đó một tên nói một câu.
Một giây sau, năm người cùng động thủ, xé rách quần áo của nữ nhân.
"Dừng tay. . . Các ngươi muốn làm gì. . ."
Nữ nhân ra sức chống cự, thét lên, có một tên nam tử nổi giận, trực tiếp dùng man lực đem đạp nàng té xuống đất, sau đó nàng liền phát giác chân phải của mình bị một tên giữ chặt, nàng bị kéo trợt trên mặt đất, bên tai nghe thấy mấy tên khác không ngừng cuồng tiếu, phía sau lưng ma sát kịch liệt với mặt đất, rất nóng và đau.
"Thả ta ra, các ngươi bọn súc sinh, thả ta ra. . ."
Nữ nhân này hỏng mất, khàn giọng kiệt lực la lên, nàng cảm giác mình liền giống như là một con heo bị mang ra lò mổ, không cách nào chống cự, không cách nào tránh thoát, chỉ còn biết để mặc người ta chém giết thì không có lựa chọn nào khác, mắt nước rơi như mưa, thời khắc này, thế giới văn minh cách nàng quá xa xôi.
Đầu tóc nàng rối bời, bị mặt đất làm bẩn, giày bị cởi ra, sau đó là "Xoẹt xẹt" cái áo liền rời khỏi thân thể.
"Không muốn. . . Dừng tay. . . Không muốn. . ."
Một tên tát vào mặt nàng một cái, khóe miệng liền tràn ra một vết máu, một tát này để nữ nhân này từ bỏ chống cự, nằm trên mặt đất tuyệt vọng kêu rên, nước mắt làm ướt gò má nàng.
Quần áo bị xé hết, nàng hai tay và hai chân bị giữ lấy.
Phát giác một cái tên nam nhân bốc mùi cưỡi ở trên người nàng, dùng tay thô lỗ xé toang áo lót của nàng, cố sức chà đạp ngực nàng, nàng hét thảm, chỉ cảm giác mình đã đã mất đi tôn nghiêm làm người.
Năm tên kia đùng nhìn mà không kìm được nuốt một miếng nước bọt, mặt khác những tên này thúc giục tên đồng bạn nhanh hơn một chút, bọn hắn cũng không kịp chờ đợi muốn nhấm nháp thân thể nữ nhân này.
Nhưng bọn hắn hồn nhiên không biết là bọn hắn đã bị bao vây. . .
Tên đang ngồi trên người nàng vừa mới chuẩn bị cởi quần xuống thì, một cái họng sung băng lãnh chỉ vào ót hắn, đầy lãnh ý, trong nháy mắt làm tất cả tà niệm của hắn bị tiêu tán hết, ngẩng đầu, chỉ thấy bốn phía đã có một đám mang trang phục Hoa Quốc, bốn vị đồng bạn cúa hắn cũng bị súng chỉ vào, hai tay giở qua đầu, hoảng sợ nhìn chính mình.
"Rầm ~ "
Rùng mình, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nháy mắt toàn thân tuôn mồ hôi lạnh.
Tên cưỡi trên người nữ nhân mở to hai mắt, chậm rãi giơ hai tay lên cao.
"Dám khi dễ nữ nhân của Hoa Quốc chúng ta, các ngươi chán sống?"
Khổng Vận Hồng lúc này nổi trận lôi đình, dùng báng súng hung hăng nện ở vào ót tên.
Dưới trạng thái phẫn nộ, lực lượng phát ra tự nhiên rất lớn, nện xuống một phát, tên này liền đầu rơi máu chảy, rời khỏi người nữ nhân, cắm đầu xuống đất.
Tương Chí Minh cởi áo của mình ra, trùm lên người nữ nhân đang nằm trên mặt đất, cũng đỡ nàng ngồi dậy: "Không sao, ngươi an toàn!"
Nghe được Hán Ngữ quen thuộc, nữ nhân từ trong tuyệt vọng mở hai mắt đang đẫm lệ, đợi thấy bọn hắn mang trang phục quân nhân của quốc gia, nàng vui đến phát khóc, đầu vùi vào trong lồng ngực Tương Chí Minh bắt đầu khóc toáng lên, chưa tỉnh hồn, thân thể nhịn không được mà run lẩy bẩy, không còn gì để nói, hung hăng khóc lóc đau khổ, việc vừa rồi làm nàng như vừa đi qua cánh cửa của địa ngục.
Tiếu Lạc nghe được động tĩnh, sau đó đi tới, giải quyết năm tên lưu manh, bọn Tương Chí Minh đi lên là được rồi, chỉ là khi hắn đến gần, phát hiện người xém chút bị cường chủ là người quen, hắn cơ hồ là bật thốt lên hỏi ra: "Ngươi là. . . Đường Uyển Điềm sao?"
Nữ nhân từ trong ngực Tương Chí Minh nhìn ra, mặt mũi tràn đầy không thể tin trừng lớn hai mắt đẫm lệ nói: "Tiếu Lạc?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, gương mặt quen thuộc như vậy, Tiếu Lạc kinh sợ ngây ngẩn cả người, thật sự là không có nghĩ đến ở Libya mà lại gặp được Đường Uyển Điềm, hắn nhớ kỹ nữ đồng học này, khi đó dường như nàng nói nghề nghiệp của mình là tiểu biên. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận