Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Ta nhất định phải làm như vậy

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
"Tiếu Lạc, bọn hắn. . . Bọn hắn đều là bị ngươi giết chết sao?"
Đường Uyển Điềm lộ vẻ thống khổ nhìn về phía Tiếu Lạc, đám phản quân trước kia bị giết chết thì nàng còn có thể tiếp nhận được vì số lương cũng ít, nhưng hiện tại thì không cách nào tiếp nhận được, nhiều thi thể như vậy, hàng trăm hàng ngàn, phải tâm ngoan thủ lạt và thực lực mạnh tới như thế nào mới có thể làm được như thế này.
"Nơi này là chiến trường, bị ta giết hoặc là bị giết, không có phân biệt." Tiếu Lạc nhàn nhạt nói ra.
"Không có phân biệt? Ngươi giết bọn hắn, chẳng lẽ trong nội tâm không có một chút xíu áy náy và sợ hãi nào sao?" Đường Uyển Điềm sợ hãi nhìn nam nhân này, giờ khắc này, nam nhân này ở trong mắt nàng không khác gì Ma Đầu.
Tiếu Lạc thờ ơ lườm nàng một cái, sau đó hờ hững nói: "Đường Uyển Điềm, ngươi phải cảm thấy may mắn vì mình còn sống, nếu như bọn hắn không chết, mà là ta chết, ngươi cảm thấy ngươi sẽ có kết cục gì?"
"Ta. . ."
Đường Uyển Điềm mở to hai mắt, ánh mắt khẽ run, nếu như đám phản quân thắng, nghênh đón nàng, sẽ là tuyệt vọng và hắc ám.
"Không nên lấy đạo đức để đi phê phán bất luận kẻ nào, nơi này là chiến trường, sống sót mới là trọng yếu nhất, không phải sao?" Tiếu Lạc nghiền ngẫm cười một tiếng, hắn rất hiểu tâm lý của Đường Uyển Điềm, nhưng không thể ủng hộ.
Đường Uyển Điềm không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình bình tĩnh xuống.
"Rầm rầm rầm ~ "
"Đột đột đột ~ "
Lúc này, phương xa truyền đến âm thanh hỏa lực và tiếng súng, khói lửa nổi lên bốn phía, toàn bộ Stantin giống như bị rung chuyển lên.
"Xảy ra chuyện gì, là Đội Trưởng đụng phải tập kích sao?" Đường Uyển Điềm ngạc nhiên hỏi.
Tiếu Lạc nhìn về phương xa, lắc lắc đầu nói: "Có lẽ không phải, nhìn như hai quân đang giao chiến, nếu như ta đoán không sai, là bên quân chính phủ đánh trở về."
"Nơi này lại phải đánh nhau sao?"
Sắc mặt Đường Uyển Điềm trắng bệch như tờ giấy, nàng đã khắc sâu sự tàn khốc của chiến tranh, nàng không dám tưởng tượng dưới cơn mưa bom bão đạn thì làm như thế nào để sống sót rời đi.
"Đây là chuyện tốt, đi!"
Tiếu Lạc kéo nàng, đi tới nơi đã ước định.
Sau mười phút, đã tới một giáo đường.
Bọn Chí Minh đã chạy tới đây từ sớm, bởi vì đại bộ phận binh lực đều bị Khamis điều đến để đối phó Tiếu Lạc, bọn hắn rất thoải mái không gặp khó khan gì, không có chiến sự, cũng chỉ gặp phải vài tốp nhỏ, nhưng cũng hi sinh rất nhiều người, còn sống tới đây, tăng thêm Tiếu Lạc và Đường Uyển Điềm, cũng chỉ có 19 người.
"Diệt tiên sinh!"
Nhìn thấy Tiếu Lạc, một đám Chí Minh liền hô.
Tiếu Lạc hơi hơi gật đầu, lập tức nhìn bầu trời phương xa.
"Diệt tiên sinh, nhìn tình huống này hẳn là phản quân và quân chính phủ đang giao chiến, bước kế tiếp chúng ta nên làm gì?" Chí Minh trưng cầu ý kiến của Tiếu Lạc.
Những người khác cũng đều trông mong nhìn Tiếu Lạc, trong lúc vô hình, Tiếu Lạc trở thành hạch tâm của chi đội ngũ này.
Tiếu Lạc nói: "Chờ."
Chờ?
Đám người đều sững sờ, hai mặt nhìn nhau.
"Mới đầu ta dự định phá vây ra ngoài từ phía tây, thế nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, tất nhiên bọn hắn đánh nhau, vậy thì để bọn hắn đánh đi, nếu quân chính phủ thắng, chúng ta có thể nghênh ngang đi ra ngoài, nếu phản quân thắng, bọn hắn cũng nguyên khí đại thương, càng có lợi cho chúng ta phá vây, cho nên mặc kệ trận chiến tranh này có kết cục như thế nào, chúng ta đều có lợi." Tiếu Lạc giải thích nói.
Nghe lời ấy, tất cả mọi người giống như ăn một viên thuốc an thần thở ra nhẹ nhàng.
. . .
. . .
Đội hành động đặc biệt lưu lại ở giáo đường, theo thời gian trôi qua, thỉnh thoảng có vài toán phản quân chạy tán loạn, lái xe Jeep chạy qua, hậu phương là quân chính phủ thừa thắng truy kích.
Đạn pháo oanh tạc, đạn bay tứ tung, cả con đường bị chiến hỏa ăn mòn không còn bộ dáng gì, thi thể khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi vị cháy khét của huyết nhục bị đốt.
Nhìn trên trăm cỗ thi thể của đám phản quân và quân chính phủ, Đường Uyển Điềm rốt cuộc đã hiểu ý Tiếu Lạc, đúng là không hề khác gì nhau, người đã chết đều là một dạng, nếu như nói Tiếu Lạc giết người là tàn nhẫn, vậy những người kia thì sao?
. . .
. . .
Kết quả cuối cùng là Stantin bị quân chính phủ khống chế, khi bọn hắn nhìn thấy đội hành động đặc biệt của Hoa Quốc thì đặc biệt hữu hảo, không chỉ có cung cấp trị liệu cho bọn hắn, cung cấp đạn dược cho bọn họ, bên trên mỗi chiếc xe còn có một cái súng máy hạng nặng.
Chỉ huy tối cao của quân chính phủ là một Đại Tướng gần 50 tuổi, tóc trắng phơ, trên mặt đầy dấu vết tuế nguyệt, ăn mặc quân trang, có khí chất cứng rắn của một quân nhân.
"Quân đội đến từ Hoa Quốc, ở trung tâm quảng trường có hơn tám trăm phản quân bị giết có phải do các ngươi tiêu diệt không?" Vị Đại Tướng này hỏi thăm, dù sao hắn cũng là Đội Trưởng đội hành động đặc biệt.
"Hơn tám trăm phản quân? Ngài nói là đám phản quân?" Chí Minh hồ nghi nói.
Đại Tướng gật đầu: "Đúng."
Giết chết hơn tám trăm tên phản quân?
Chí Minh nhìn về phía Tiếu Lạc, những thành viên khác cũng không tự chủ được nhìn về phía Tiếu Lạc, lúc bọn hắn di chuyển không có đụng phải đám phản quân, mà vị Đại Tướng này cũng không có đùa kiểu này, giải thích duy nhất là, hơn tám trăm tên phản quân kia bị Tiếu Lạc giết chết.
Lấy một địch 800?
Trời ạ!
Bọn hắn hy vọng dường nào cái này chỉ là nói đùa, ai dám tin tưởng lại có sự tình như vậy, một người làm sao có thể tiêu diệt hơn tám trăm tên vác súng đạn thật.
Vị Đại Tướng là nhân tinh, khi thấy đám Chí Minh dùng thần sắc dị dạng nhìn về phía Tiếu Lạc, trong lòng đại khái cũng đoán được cái gì đó, liền mở miệng cười nói: "Vị chiến sĩ đến từ Hoa Quốc, xin hỏi ta có thể biết rõ tên ngươi không?"
"Ngươi không phải đã biết rồi sao." Tiếu Lạc thản nhiên nói.
"Ta đã biết rõ rồi?" Đại Tướng nhíu nhíu mày, không rõ cho nên.
Tiếu Lạc khẽ cười nói: "Chiến sĩ Hoa Quốc, cái này chính là tên ta, cũng là tên của chúng ta."
Đại Tướng sững sờ, chợt cười lên ha hả: "Nói hay lắm, nói hay lắm!"
Tiếu Lạc không tiếp tục tán gẫu cùng vị Đại Tướng này, mà nói với Đường Uyển Điềm: "Ngươi đi theo bọn hắn đi, vị chỉ huy của quân chính phủ đã đánh dấu một con đường ra bờ biển trên địa đồ, con đường này đều được quân chính phủ trấn giữ, cho nên các ngươi sẽ rất an toàn."
"Ngươi thì sao?"
Đường Uyển Điềm hỏi, "Ngươi còn muốn đi tìm Sarah?"
"Cái này là nhiệm vụ của ta, chúng ta xin từ biệt, có thời gian hoặc có cơ hội sẽ gặp lại."
Tiếu Lạc khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay ra, "Lấy ra đi."
"Cái gì?" Đường Uyển Điềm trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói.
"Ngươi dùng camera cỡ nhỏ chụp rất nhiều đồ vật a, hơn nữa đại đa số đều chụp ta, không phải ta đã nói với ngươi, không được chụp hình ta, cho nên mời ngươi giao nó ra." Tiếu Lạc khách khí nói.
Đường Uyển Điềm nghẹn lời, vật lộn trong lòng một phen, sau đó thành thành thật thật đem camera cỡ nhỏ giấu trong túi giao cho Tiếu Lạc, ngẩng đầu giải thích nói: "Tiếu Lạc, ta thề, nếu như ta mang về, tuyệt sẽ không công khai ảnh chụp của ngươi, càng sẽ không nói với bất luận kẻ nào."
"Ta tin tưởng ngươi sẽ làm như vậy, nhưng ta cũng nhất định phải làm như vậy."
Tiếu Lạc gật đầu, cố sức bóp, cái camera cỡ nhỏ liền biến thành một đống bột phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận