Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Công bằng công chính

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Xin đẩy KP nào có KP mới có Boom.
---------------------------------------------------
"Bạch gia các ngươi đương nhiên không được!"
Ngay khi người Bạch gia bị lời Bạch Ngọc Tuyền nói lâm vào trầm tư, một lực xuyên thấu cực mạnh, âm thanh mang theo từng tia từng tia hàn ý vang lên, sau đó mọi người thấy một đạo huyễn ảnh từ cửa đại sảnh lao nhanh vào, tốc độ thật nhanh, sau lưng kéo lấy mấy cái tàn ảnh, tựa như quỷ mị đi tới trung ương đại sảnh.
Ở cái huyễn ảnh này ngừng lại, liền rõ ràng nhìn thấy hình dạng hắn. . .
Đôi mắt thâm thúy, ngũ quan thanh tú, trên người lộ ra một cỗ khí tức tà mị, hắn bận áo thun màu trắng, dưới thân là một cái quần đen, lại phối hợp một đôi giày màu trắng, có một phần khí chất được trời ưu ái.
Tiếu Lạc? !
Người Bạch gia đều biến sắc, ai có thể nghĩ đến đối tượng vừa mới thảo luận lại đột nhiên đi tới trước mặt bọn hắn, hơn nữa xuất hiện với thân pháp quá quỷ dị.
"Bá ~ "
Bạch Anh phản ứng rất nhanh, từ bên hông rút ra một cây súng lục giơ lên, họng súng tối om nhắm chuẩn vào Tiếu Lạc, lớn tiếng quát: "Nắm tay giơ lên, nếu không một phát đánh chết ngươi!"
"Ngươi xác định có thể một phát đánh chết ta?"
Tiếu Lạc chắp hai tay sau lưng, khóe miệng cười cười, loại thong dong bình tĩnh, hoàn toàn tự nhiện.
Tuy là tư lệnh quân khu, trong tay còn cầm súng, nhưng Bạch Anh lại cảm giác không được sự an toàn, đặc biệt là khi hắn đối mặt với họng súng lại có thể thờ ơ như vậy, không chút sợ hãi, Tiếu Lạc để hắn đổ mồ hôi lạnh.
"Phụ thân, để khẩu súng xuống đi!"
Bạch Ngọc Tuyền mở miệng, nhìn Bạch Anh kêu ầm lên, cầm súng chỉ vào Tiếu Lạc, cái này là cách làm ngu xuẩn nhất.
Bạch Anh nghi ngờ không thôi, ánh mắt liếc nhìn Bạch Quốc Hùng, chờ hắn định đoạt.
"Đông ~ "
Bạch Quốc Hùng gõ quải trượng đầu rồng trong tay: "Thu súng lại!"
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tiếu Lạc, âm thanh hơi có mấy phần trầm thấp khàn khàn, nhưng lộ ra sự rất bình tĩnh, không có gợn sóng, dù nói thế nào cũng là Gia Chủ Bạch gia, thường nhân không cách nào so sánh được.
"Vâng"
Phụ thân đại nhân đã lên tiếng, Bạch Anh há có không tuân theo, ngoan ngoãn thu hồi khẩu súng.
"Cách làm Sáng suốt!" Tiếu Lạc cười nói.
Vu Nhã Tư, Bạch Tuyết Nam vừa sợ vừa giận nhìn hắn chằm chằm, đặc biệt là Bạch Tuyết Nam, hình ảnh lúc trước bị Tiếu Lạc đả thương rõ mồn một trước mắt, giống như mới ngày hôm qua, nàng đã lớn như vậy, là lần đầu tiên bị người đánh thảm như vậy, xém chút còn bị đánh chết.
"Tiểu huynh đệ thân thủ tốt."
Bạch Quốc Hùng ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Xin hỏi muộn như vậy đến thăm Bạch gia chúng ta, là có chuyện gì?"
"Lão gia tử không cần lo lắng, ta tới nhìn xem nữ nhi của ta Tô Tiểu Bối." Tiếu Lạc nói.
"Con gái của ngươi?"
Bạch Tuyết Nam mở miệng mỉa mai, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, nàng là nữ nhi của anh ta, là Minh Châu của Bạch gia chúng ta, ngươi tính cái gì đồ vật, cũng xứng. . ."
"Ba ~ "
Tiếu Lạc đưa tay cách không tát một cái, nội lực kích phát ra, hóa thành một cái bàn tay vô hình, quất vào mặt Bạch Tuyết Nam, tiếng thanh thúy vang dội vang lên, Bạch Tuyết Nam xoay tròn một vòng tại chỗ rồi ngã chổng vó trên mặt đất, khóe miệng tràn ra một vết máu.
Cách không đả thương người!
Một cái tát này, làm Bạch Ngọc Tuyền, Bạch Anh và Vu Nhã Tư cả kinh trợn tròn hai mắt, thực sự khó mà tưởng tượng trên thế giới còn có sự tình bực này.
Tiếu Lạc quay đầu, thờ ơ hướng đi qua: "Tường Vi đúng không, ta có lẽ không có nhớ lầm, cái này là danh hiệu của ngươi ở NSA, lần trước tha ngươi một mạng, nếu cảm thấy chán sống, ta có thể miễn phí tiễn ngươi một đoạn đường."
Bạch Tuyết Nam chỉ cảm thấy gương mặt đau nhức, trong miệng cũng đầy mùi máu tanh, nàng trừng mắt nhìn Tiếu Lạc, lại không dám phát âm thanh.
"Ngươi nói Tiểu Bối là con gái của ngươi?" Bạch Quốc Hùng không có để ý tới Bạch Tuyết Nam, nhìn Tiếu Lạc hỏi.
Tiếu Lạc gật gật đầu: "Nàng gọi ta là ba ba, đương nhiên là nữ nhi của ta!"
Bạch Quốc Hùng bất thình lình nở nụ cười: "Tiểu huynh đệ, xem ra chúng ta cũng không nhất định là sinh tử cường địch."
Bạch Anh nghi hoặc, không biết cha mình vì sao lại nói câu nói này.
Bạch Ngọc Tuyền lại là biết được đạo lý trong đó, Tô Tiểu Bối là nữ nhi của hắn, cái này là không thể nghi ngờ, mà Tô Tiểu Bối lại gọi Tiếu Lạc là ba ba, liền như Tô Tiểu Bối hô Tô Ly là mụ mụ vậy, Tiếu Lạc dường như rất ưa thích Tiểu Bối, như vậy Tiểu Bối là điều kiện cơ sở cho Bạch gia và Tiếu Lạc thành lập lên tình cảm hữu nghị.
"Nếu như không phải bởi vì Tiểu Bối, chỉ bằng vào việc các ngươi mật báo cho bên phản quân Libya, muốn mượn phản quân Libya giết chết ta, ta sẽ không đến không như hôm nay." Tiếu Lạc cười nói.
Tuy nhiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng người Bạch gia lại cảm nhận được một cỗ sát khí, bọn hắn hiện tại không chút nghi ngờ Tiếu Lạc không có thực lực đối phó Bạch gia bọn hắn.
"Khả năng lão thiên gia đã chú định ngươi và Bạch gia chúng ta sẽ sinh ra một đoạn quan hệ sâu xa như vậy." Bạch Quốc Hùng nói.
"Không cần kéo quan hệ, ngày mai trên toà án nói về vấn đề quyền nuôi dưỡng Tiểu Bối, chúng ta lại là đối địch, ta sẽ không vượt qua pháp luật đi làm cái gì đó, ta chỉ cần toà án cho một cái phán quyết công bằng công chính." Tiếu Lạc nói.
Nếu như dùng sức mạnh, hắn hiện tại là có thể đem Tô Tiểu Bối trở về, nhưng có một số việc vẫn phải tuân thủ, cho dù hắn không muốn tuân thủ, người bên cạnh hắn cũng cần phải tuân thủ, hắn không thể ích kỷ cưỡng ép phá hủy thế giới quan của người bên cạnh.
"Công bằng công chính?"
Bạch Quốc Hùng cười tủm tỉm nói, "Khi Tô Tiểu Thư quyết định thưa kiện cùng Bạch gia chúng ta, liền đã chú định trận kiện cáo này sẽ có kết quả là Bạch gia chúng ta chiến thắng, ta không cần cố ý đi làm cái gì, trong kinh thành tất cả chính án chỉ cần thấy được người Bạch gia chúng ta, hắn liền sẽ khuynh hướng về phía Bạch gia chúng ta."
"Ta có thể tới Bạch gia các ngươi, chẳng lẽ liền không thể đi tới nhà chính án?" Tiếu Lạc hừ cười nói.
Thần sắc Bạch Quốc Hùng hơi ngẩn ra.
"Ngày mai nếu 'Công bằng công chính', đối với ta mà nói, bốn chữ này là không có chút ý nghĩa nào, nhưng đối với thê tử của ta, bốn chữ này phi thường có ý nghĩa." Tiếu Lạc nói.
"Được, ta ngược lại muốn biết, ở dưới tình huống 'Công bằng công chính', quyền nuôi dưỡng chắt gái ta có thể phán cho Tô Tiểu Thư hay không." Bạch Quốc Hùng bình tĩnh cười nói.
Tiếu Lạc cũng không nói nhiều, Tô Ly nói hắn đừng quản chuyện này, nói là nàng có lòng tin tranh đoạt quyền nuôi dưỡng Tô Tiểu Bối.
"Bất tri bất giác nói nhiều, đều suýt nữa quên mất là ta tới xem Tiểu Bối."
"Ngọc Tuyền, mang Tiếu tiểu huynh đệ đi gặp chắt gái ta." Bạch quốc mạnh mẽ phương giơ tay lên, ra hiệu Bạch Ngọc Tuyền nói.
"Vâng, gia gia!"
Bạch Ngọc Tuyền vui vẻ, gia gia Bạch Quốc Hùng cử động lần này, đã công nhận quan điểm của hắn, cảm thấy phải rút ngắn quan hệ cùng Tiếu Lạc mà không phải trở thành sinh tử cường địch, hơn nữa có nữ nhi của hắn, làm cầu nối tạo mối quan hệ giữa Bạch gia và Tiếu Lạc, theo thời gian trôi qua, Tiếu Lạc sớm muộn cũng sẽ trở thành người Bạch gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận