Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Minh xuất thủ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Xin đẩy KP nào có KP mới có Boom.
---------------------------------------------------
Khố Lý cúi đầu, hoảng sợ nhìn ngực bản thân bị bàn tay xuyên thấu, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin, một phàm nhân, lại có thể dùng tay không xuyên qua thân thể hắn, con mẹ nó lái cái éo gì thế?
Hắn ngẩng đầu, sợ hãi rung động nhìn Tiếu Lạc: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là quái vật gì a..."
Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh, tay phải Tiếu Lạc chậm rãi nâng lên, như độc xà đang tích góp lực lượng phát động một kích trí mạng, chuẩn bị móc trái tim Khố Lý ra.
Nhưng vào lúc này, Minh xuất thủ.
"Quang ~ "
Trườ
"Ông ~ "
Kiếm khí vô hình giống một cổ hàn khí xông thẳng tới Tiếu Lạc, nơi đi qua, không gian vặn vẹo, vô thanh vô tức, rồi lại làm người ta cảm thấy tê dại da đầu.
Tuy rằng ý thức Tiếu Lạc ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn có cảm giác rất bén nhạy đối với nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi, buông Khố Lý ra, thoáng cái nhanh chóng thối lui mấy chục thước.
"Ông ~ "
Kiếm khí vô hình kia xẹt qua trước mặt hắn, sau đó hướng về phía một tòa nhà xa xa mấy trăm thước, nhẹ nhàng liền xuyên qua tòa nhá kia, một giây kế tiếp, nhà cao hơn năm mươi tầng phát sinh biến hóa, hơn nửa trực tiếp tuột xuống, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, kích khởi cát bụi cuồn cuộn, tiếng mọi người thét chói tai cùng thiết bị tiếng cảnh báo nổi lên bốn phía.
Tê...
Xa xa JC đều hít sâu một hơi, trên mặt là vẻ hoảng sợ.
"Trời ạ, người kia một kiếm chém một tòa nhà thành hai nửa!"
"Ta đến tột cùng đã nhìn thấy cái gì? Bọn họ đến tột cùng là người hay là thần?"
"Đáng sợ, thật là đáng sợ, chúng ta... Chúng ta không nên ở chỗ này, nơi này quá nguy hiểm..."
Mỗi người mồ hôi lạnh ùa ra như thác, mở to hai mắt lui lại, hiện lên vẻ kinh hãi, da đầu tê rần, sợ hãi không nói ra được, run sợ không nói ra được, một màn như vậy, thật sự là như ác mộng vậy.
Tô Ly cũng đứng im, khuôn mặt xinh đẹp thượng tràn đầy khiếp sợ.
"Ta ~! @#¥%... Nhẹ nhàng huy động một kiếm liền chặt đứt một tòa nhà!"
Kim Cương nhịn không được chửi một câu, chỉ cảm thấy lông tơ cả người cũng dựng lên, khó có thể trấn tĩnh, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn tòa nhà kia, một kiếm cắt ra mặt nghiêng, là trơn tuột như gương, liền đơn giản như cắt đậu hủ.
Tiếu Lạc nhìn sang, đối mặt với nhân vật có thực lực cường đại như vậy, hắn cũng không có lập tức triển khai công kích.
"Hưu ~ "
Minh bước ra một bước, cả người từ chỗ cách xa mấy chục thước trong sát na đi tới trước mặt Khố Lý, trên cao nhìn xuống, đạm mạc nhìn hắn.
"Vương, ta... Ta..." miệng mũi Khố Lý tràn đầy máu, vết thương càng là 'Xì xào' phun máu loãng.
"Ngươi không có đánh thắng hắn rất là bình thường, hắn là người bộ tộc Tiếu thị!"
Minh xòe bàn tay ra, một đạo ánh sáng được kích phát ra, bọc Khố Lý lại.
Đây là năng lực trị liệu, Khố Lý liền ngưng chẩy máu, vẻ thống khổ trên mặt cũng chậm rãi biến mất.
"Bộ tộc Tiếu thị? Hắn là bộ tộc Tiếu thị?"
Nghe Minh nói, trong mắt Khố Lý tràn đầy vẻ khiếp sợ, hắn tự nhiên có nghe nói qua bộ tộc Tiếu thị, ngàn năm trước hàng lâm bí cảnh, vô hạn mở rộng và xâm lược, Quang Tộc bọn họ phải dùng hết một nửa nhân lực mới miễn cưỡng đè ép Bộ tộc Tiếu thị xuống, đây là một chủng tộc chiến đấu cuồng nhiệt, mỗi người trời sinh đều có chiến lực kinh khủng, cho tới nay, hắn đều cho rằng Bộ tộc Tiếu thị đã bị diệt tuyệt, ai có thể nghĩ nó lại chạy trốn tới thế giới này tiếp tục sinh tồn và sinh sôi nảy nở.
Minh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiếu Lạc một cái: "Ánh mắt màu đỏ tươi, lực bạo phát đáng sợ, hơn nữa hắn lại họ Tiếu, sẽ không sai, hắn tuyệt đối là Bộ tộc Tiếu thị!"
"Rầm ~ "
Khố Lý chật vật nuốt xuống một hớp nước miếng: "Bọn họ lại còn sống, Vương, Bộ tộc Tiếu thị là đại địch của Quang Tộc chúng ta." Quay đầu nhìn về phía Tiếu Lạc, "Hắn hiện tại giống như chỉ là ở vào giai đoạn thức tỉnh huyết mạch sơ cấp, không có chân chính lớn lên, đừng cho hắn còn sống rời đi, nếu không sẽ thả hổ về rừng."
Minh không nói gì, làm như đang suy nghĩ gì đó.
Khố Lý đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đáng sợ, thân thể run lên, nói: "Vu yêu bà bà thấy Đại Ma Vương phá hủy thế giới có thể chính là hắn hay không?"
Nghe lời ấy, thần sắc Minh khẽ biến, hắn vừa rồi chính là đang suy nghĩ vấn đề này, Vu yêu bà bà là tiên đoán sư của Quang Tộc bọn hắn, biết trước năm trăm năm biết sau năm trăm năm, nàng có một ngày thấy được bí cảnh bị phá hủy, hình ảnh sinh linh đồ thán, mà tạo thành hết thảy, là một bóng người bị hắc vụ bao phủ, sở dĩ hiện tại dẫn Thánh chủ trở về, cũng là vì chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với tràng tai nạn này.
Nếu Đại Ma Vương vu yêu bà bà tiên đoán chính là người trước mắt Tiếu này, như vậy lúc này chính là cơ hội tốt nhất xử lý uy hiếp này!
Thật là Tiếu thị sao?
Vạn nhất không phải, chẳng phải chính bản thân đã lạm giết một người sao?
Minh kinh nghi bất định, bất quá cuối cùng quyết định xuống, đó chính là xóa bỏ người còn lại của Bộ tộc Tiếu thị này đi, thà giết lầm một nghìn, cũng không có thể buông tha cho Đại Ma Vương được.
" người Quang Tộc, ngày hôm nay một cái cũng đừng nghĩ có thể rời đi, vĩnh viễn lưu lại ở đây cho ta!"
Tiếu Lạc lành lạnh bạo rống một tiếng, chân phải chợt giẫm một cái xuống mặt đất, một tảng đá dính bùn đất bị hất lên, nặng chừng hai tấn, hắn xoay thân thể, đá một cước vào khối cự thạch này.
"Ầm vang ~ "
Cự thạch bị một cổ lực mạnh đẩy về phía Minh, thanh thế lớn, như thiên thạch xẹt qua mặt đất, cuồn cuộn như nước thủy triều.
Minh chỉ đưa ngón trỏ nhẹ nhàng điểm một cái, khối cự thạch đập tới liền ngừng lại, sau khi dừng lại 0.01 giây, toàn bộ cự thạch "Ầm" một tiếng nổ vang, hóa thành vô số đá vụn.
Xa xa đám JC bị chấn kinh, hình ảnh này quá trùng kích thị giác , quá rung động, quá đáng sợ!
"Ha ha ha..."
Nhiều tiếng cười dữ tợn làm không gian chấn động, Tiếu Lạc không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trong đám bụi mù, U Minh Quỷ Trảo xuyên phá hư không, đánh tới cổ Minh.
Thần sắc Minh mãi mãi lạnh lùng không đổi, kiếm trong tay liền như một cây gai nhọn, trực tiếp đâm vào cánh tay Tiếu Lạc.
"PHỐC ~ "
Máu tươi bắn toé, kiếm đâm vào cánh tay phải Tiếu Lạc, kể cả bên đầu khớp xương cũng bị đâm xuyên qua.
"A ~ "
Tiếu Lạc phát sinh ra một tiếng thống khổ kêu rên, tay trái thành ưng trảo, năm ngón tay như đao, bén nhọn xé rách không gian, không để ý đến đau đớn từ cánh tay phải, hạ thụ xuống vai phải Minh, hoàn toàn là liều mạng bản thân bị thương nặng cũng muốn cắn địch nhân một ngụm.
Minh khẽ cau mày, kiếm trong tay đi hếch lên một cái, toàn bộ cánh tay phải Tiếu Lạc liền bị đâm rách xương tay và da thịt.
"Rầm ~ "
Huyết hoa văng khắp nơi, thống khổ tăng lên, công kích của Tiếu Lạc mất đi hiệu lực, người liên tiếp lui về phía sau, cánh tay phải huyết nhục không rõ, máu tươi rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận