Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Tử thi

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đầu tháng rồi đẩy KP đi các đạo hữu.
Cảm ơn @PhongVụ ủng hộ 10,000 TLT
---------------------------------------------------
Một đao này mang theo kình phong, làm cường giả cấp bậc Võ Linh, Lưu Túc hiển nhiên đã bạo phát ra toàn bộ thực lực của mình, thề phải một đao chém Tiếu Lạc thành hai khúc, nhưng nguyện vọng thì rất đẹp, hiện thực thì không được như vậy.
"Oành ~ "
Đại đao rơi xuống cách đỉnh đầu Tiếu Lạc khoảng 20 cm thì dừng lại, như là có một cỗ lực lượng vô hình trói buộc đại đao lại, Lưu Túc kinh hãi, bởi vì bị trói buộc còn có thân thể của hắn, động một cái cũng không thể động, phảng phất như không khí chung quanh bị cô đọng lại thành trạng thái rắn, làm cả người hắn ngưng lại.
Chuyện gì xảy ra?
Từ trên người tiểu tử này bộc phát ra Chân Nguyên Lực thật hùng hậu?
Lưu Túc hoảng hốt, mồ hôi hột như hạt đậu lăn xuống, giờ khắc này, tên trước mắt đột nhiên cho hắn một cảm giác bí hiểm, nhưng đối phương rõ ràng là một vị vũ sư a, làm sao có thể có Chân Nguyên Lực kinh hồn như vậy, hơn nữa chỉ dựa vào Chân Nguyên Lực phóng ra ngoài liền có thể chế trụ hắn, làm sao có thể? Tối hôm qua cho tới hôm nay, tên gia hỏa này đã gặp cái gì?
"Sách sách sách... Tiểu tử trời đánh rốt cục đã trở lại, không dễ dàng a!" Ở trong túi áp hoàng cảm thán một tiếng.
Tiếu Lạc nhàn nhạt nhìn Lưu Túc, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, từ từ dán vào ngực Lưu Túc.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Lưu Túc toát mồ hôi lạnh, lúc này Tiếu Lạc không khác gì với Hấp Huyết Tộc .
Mặt Tiếu Lạc không chút thay đổi, không nói được lời nào, một giây kế tiếp, một cổ lực lượng cường đại tuwflòng bàn tay truyền ra, hung hăng trùng kích vào ngực Lưu Túc.
"PHỐC ~ "
Lưu Túc phun máu tươi, thân thể không bị khống chế bay về phía sau.
"Oành Oành Oành ~ "
Liên tục đụng gãy vài cây đại thụ, cuối cùng bị lá cây bao phủ lại, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra tự trong miệng hắn, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như vỡ vụn, không ngừng ho ra máu, ngực đau nhức không gì sánh được, có hai cây xương sườn bị nát bấy.
Điều này sao có thể!
Thực lực của tên kia sao lai bất chợt trở nên cường đại như vậy ?
Lưu Túc kinh hãi không gì sánh được, nếu mà không phải là con vịt thối kia, hắn cho rằng tên ngày hôm nay cùng tên ngày hôm qua không phải là một người, nhưng thực lực lại như hai người khác nhau.
Hắn giùng giằng đứng lên, ở trong quá trình đứng lên lại phun ra năm sáu búng máu tươi.
"Hưu ~ "
Một tiếng xé gió vang lên bên tai, quay đầu nhìn lại, nguyên bản Tiếu Lạc cách hắn mấy chục thước nhưng Tiếu Lạc lại như quỷ mị đi tới gần hắn.
Mồ hôi lạnh ùa ra, con ngươi đột nhiên co rút, một cổ sợ hãi hàn ý lưu chuyển toàn thân, lông tơ dựng lên, còn chưa chờ Lưu Túc có phản ứng, tay Tiếu Lạc lại đặt ở trên vai hắn, năm ngón tay hoá thành trảo, hắn liền cảm giác xương bả vai như bị bóp nát đau nhức không gì sánh được.
"Có biết thành bóng đem ở đâu hay không?" Tiếu Lạc lạnh lùng hỏi.
"Biết, biết!"
Lưu Túc dùng sức gật đầu đáp, kỳ thực hắn chỉ biết phương hướng đại khái, không biết rõ phương hướng chính xác, nhưng hắn ngửi được sát khí trên người Tiếu Lạc, nếu mà hắn nói không biết, như vậy hắn sẽ không có giá trị rất có thể sẽ bị Tiếu Lạc giết một cách không chút do dự.
"Biết liền chỉ, ngươi không chỉ làm sao chúng ta biết ngươi biết, còn có, tên chết tiệt này cũng đừng suy nghĩ lừa dối chúng ta a, nếu như tìm không được Thành Bóng Đêm, liền chém ngươi thành tám khối." Áp hoàng mượn uy phong của Tiếu Lạc nói.
Lưu Túc chỉ tới cái hướng kia: "Thành Bóng Đêm đang ở... Sẽ ở đó bên..."
Tiếu Lạc không có phát một lời, tay kia bắt cổ áo của hắn, sau đó bay thẳng lên trên cao, cấp tốc bay hướng Thành Bóng Đêm.
Võ... Võ hoàng? !
Lưu Túc sợ đến sắc mặt tái mét, thế nào cũng không dám tin tưởng Tiếu Lạc đã đạt đến cáp bậc võ hoàng, điều này thật sự là đáng sợ, người kia lại có thể trong một đêm làm thực lực tăng vọt, càng đạt tới cấp bậc kinh khủng .
Nghĩ đến vừa rồi bản thân lại còn muốn giết chết đối phương, đây quả thực là buồn cười đến cực điểm!
...
...
"Thấy chua, có phải Thành Bóng Đêm hay không?"
Phi hành sắp tới nửa giờ sau, áp hoàng liền chỉ nơi xa xa phía trước mấy cây số, ở trong núi rừng lộ ra một tòa thành.
Kỳ thực không cần nó nhắc nhở, Tiếu Lạc sớm đã nhìn thấy, mặc dù rất tự tin đối với thực lực của chính mình, nhưng hắn sẽ không sơ sẩy sơ suất mà khinh địch, vì phi hành với tốc độ cao nên công lực bị hao tổn, cho nên trở xuống mặt đất, chuẩn bị cẩn thận cho thỏa đáng.
"Ngươi đi lên." Tiếu Lạc hướng Lưu Túc quát khẽ.
Lưu Túc nhịn không được rùng mình một cái, rõ ràng là muốn để cho hắn đi dò đường , một khi có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn liền bị tập kích đầu tiên, hơn nữa hắn tuyệt đối không tin tưởng Tiếu Lạc sẽ ra tay giải vây cho hắn, nhưng mạng nhỏ nắm trong tay người ta, hắn chỉ phải ứng tiếng kiên trì đi về phía trước.
"Xèo xèo... Xèo xèo..."
Cánh rừng rậm này tia sáng càng thêm âm u, thường thường có con dơi bay qua đỉnh đầu, hơn nữa còn có một cổ sương mù nồng nặc, như một tầng chướng khí để cho bầu không khí nơi này trở nên đặc biệt quỷ dị cùng âm trầm.
Dị thú trong Hắc Ám Sâm Lâm dường như cũng biết đây là một nơi bất tường nơi, trong phương viên hơn mười km hầu như không gặp được một con dị thú nào.
Đi vè hướng Thành Bóng Đêm mấy chục thước, mặt đất trở nên như đầm lầy khắp nơi đều là vũng bùn.
"Tiểu tử, nơi này nhìn có chút ghe rợn, như là nơi ác quỷ thường lui tới, bản áp nhìn mà phát run." Áp hoàng cảm thấy nơi này thật âm trầm, nhịn không được lên tiếng nói.
Tiếu Lạc không rên một tiếng, cứ như vậy đi tới, hai chân hắn đạp hư không, lăng không mà đi, tránh cho giày và quần dính bùn.
Lưu Túc mỗi một bước đi đều run sợ, toàn Thân đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, một bàn tay hư thối vươn ra từ trong vũng bùn, phảng phất như bàn tay đến từ Địa Ngục, bắt lại cổ chân của hắn.
"A ~ "
Nguyên bản thần kinh đã căng thẳng cao độ Lưu Túc sợ đến kêu sợ hãi ra, đồng thời phát sinh một tiếng thét chói tai còn có áp hoàng, bởi vì cái tay kia thật là đáng sợ, da thịt đều hư thối, lộ ra xương ngón tay.
Lưu Túc dùng sức đá chân, muốn tránh thoát, nhưng nó bắt hắn lại, hắn không được lui về phía sau.
"Tang... Tang thi a!"
Áp hoàng điên cuồng thét ra, tròng mắt nổi lên, mặt tràn đầy kinh hoàng.
Tiếu Lạc cũng đứng im , bộ thi thẻ bị Lưu Túc kéo ra từ vũng bùn nhìn như bộ tang thi trong Nguyên Thế Giới, tuy rằng dính đầy bùn, nhưng bùn cũng không che nổi vết tích hư thối, rất nhiều địa phương lộ ra xương trắng, y phục trên người cũng rách mướp, phối hợp một thân bùn, giống như là một đầu ác quỷ.
Bất khả tư nghị nhất chính là, bộ thi thể hư thối nay không còn hình dáng lại còn sống.
"Buông ra, buông ra, buông ra cho ta!"
Lưu Túc tè ngã xuống đất, sợ đến khuôn mặt thất sắc, không ngừng dùng cái chân còn lại đạp bộ thi thể hư thối này, đạp hơn mười cái sau đó rốt cục đã tránh thoát nó khống chế, sau đó chạy như điên trở về, chạy về bên cạnh Tiếu Lạc mới thoáng có một tia cảm giác an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận