Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Xuất thủ

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đẩy KP đi các đạo hữu, cho xin cái TOP nào.
---------------------------------------------------
Thân là đạo sư, Hồ Thanh Tùng tự nhiên có tôn nghiêm thuộc về hắn, mà lúc này, phần tôn nghiêm này bị Trần Tuấn Bân cùng với Trịnh Phi Hàn chà đạp, tượng đất còn có ba phần hỏa, huống chi hắn là một người sống sờ sờ.
"Oành ~ "
Một cước bước ra, đem mặt đất đạp thành một cái hố.
Một cổ khí tràng cường đại bạo ra tự trên người Hồ Thanh Tùng, Chân Nguyên Lực trào ra ngoài, trên mặt đất có đá vụn bị khí tràng của hắn ảnh hưởng bay lên không trung, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trần Tuấn Bân, cắn răng nói: "Ngươi nói một lần thử xem!"
Khí tràng Võ Linh tự nhiên không thể khinh thường, Học viên của Học Viện Mộ Thành ở đây đều cảm nhận được một cổ áp lực không nhỏ.
U Linh nhìn không được, muốn giúp Hồ Thanh Tùng, lại bị Tiếu Lạc ngăn cản, nếu như có thể giảm phiền phức, vậy dĩ nhiên đừng dính vào, nếu mà tránh không khỏi, thì cũng nên là do hắn ra tay, một cô nương, ít đánh đấm mới tốt.
"U a, tức giận? Ngươi cho là chỉ có ngươi mới có a, lão tử không có?"
Trần Tuấn Bân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nổi giận, cũng bước về phía trước một bước, quanh thân tuôn ra Chân Nguyên Lực, nếu đã xé rách mặt, hắn nào sẽ sợ một đạo sư phế vật không chỗ dựa, trọng yếu nhất là, hai người đều là Võ Linh trung kỳ, ai cũng không sợ ai.
"Trần Tuấn Bân, ngươi khinh người quá đáng!"
Hồ Thanh Tùng vô cùng tức, thân hóa thành một đạo huyễn ảnh, như một đạo quang điện xông tới hướng Trần Tuấn Bân.
"Khinh người quá đáng thì như thế nào, ngươi cắn ta a?"
Trong lỗ mũi Trần Tuấn Bân phát sinh một tiếng hừ nhẹ, một cổ uy áp cường đại bạo ra từ trong cơ thể hắn, tóc dài không gió mà bay.
Hắn hét lớn một tiếng, hữu quyền vung ra, dùng lực kháng lực, hoàn toàn không sợ hãi Hồ Thanh Tùng!
Chân Nguyên Lực phảng phất như từng đạo kim mang, lực lượng cường đại khiến cho không gian sinh ra vặn vẹo, dường như muốn xé nát hư không phụ cận, áp lực mênh mông cuồn cuộn tứ phương, đám học viên chung quanh cũng theo bản năng lui về phía sau, ba động năng lượng khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hại.
Hai quyền đụng nhau ở giữa không trung!
"Ầm ~ "
Một tiếng kinh thiên động địa vang lớn như lôi đình kích động, một cổ ba động năng lượng đáng sợ bất ngờ phun trào ra, cuộn trào mãnh liệt đẩy đám học viên ra hơn hai thước, Trịnh Phi Hàn cũng trọng tâm bất ổn, lui nhanh về phía sau, nếu không phải có người nâng ở phía sau, chỉ sợ cũng phải té ngã xuống đất.
Năng lượng bắt đầu khởi động mang theo kình phong gào thét, cát bụi bay lên, bao phủ thân ảnh Hồ Thanh Tùng và Trần Tuấn Bân ở bên trong.
Hơn nửa ngày, cổ ba động này mới dần dần ngừng ại, Trần Tuấn Bân như một gốc tùng đứng thẳng tắp, mà Hồ Thanh Tùng, thì đang gối quỳ, bưng ngực, trên mặt đất có một bãi máu tươi, khóe miệng của hắn cũng lưu lại một vết máu, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.
Ai thắng ai thua, kết quả đã rõ ràng !
"Hắn hộc máu."
Nhìn máu tươi trên đất, đặc tính của Hấp Huyết Tộc làm cho nàng không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
"Thảo nào không có địa vị gì, thì ra thực lực quá yếu."
Áp hoàng thở dài.
Tiếu Lạc trừng nó, thần tình đạm mạc nhìn về phía trước.
Đối với hắn mà nói, Hồ Thanh Tùng và La Kim Thạch chỉ là người dẫn đường, không coi là bằng hữu gì, mà bọn họ xuất đầu vì mình cũng là rất bất ngờ, nói thật mà nói, trong lòng của hắn có một chút cảm kích.
"Hồ đạo sư!"
La Kim Thạch xông tới, muốn nâng Hồ Thanh Tùng lên.
Nhưng Trần Tuấn Bân không cho phép, trực tiếp gạt hắn ngã trên mặt đất, một cước của Võ Linh, để cho La Kim Thạch liên tục lộn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại, khí huyết dâng lên, cuối cùng nhịn không được phun ra một ngụm máu.
"Đạo sư là phế vật, dạy dỗ học sinh cũng là phế vật, rác rưởi giữa rác rưởi!" Trần Tuấn Bân lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Thanh Tùng nói.
"Hồ Thanh Tùng hồ đạo sư, ta sớm nói ngươi không cần chõ mõm vào rồi, ngươi xem một chút, một quyền đã bị Bân ca đánh cho hộc máu, tuy rằng các ngươi cùng là Võ Linh trung kỳ, nhưng vẫn có khác biệt nha." Trịnh Phi Hàn lúc này đi tới cười khẩy nói.
Hồ Thanh Tùng cắn răng nghiến lợi trừng hai người này, cảm giác khuất nhục dâng lên trong lòng, hắn không hận người khác, chỉ hận thực lực của chính mình không mạnh mới chịu vũ nhục như vậy.
"Không cần để ý đến hắn, lần này ta đến ra mặt thay ngươi, tại địa bàn của ta, ai không cho Trịnh Phi Hàn ngươi mặt mũi, đó chính là không nể mặt ta."
Trần Tuấn Bân trực tiếp lướt qua Hồ Thanh Tùng, mắt như một đôi độc xà quét về phía Tiếu Lạc cùng U Linh, "Hai người các ngươi ngoan ngoãn đi với ta một chuyến hay là muốn ta động thủ?"
Sắc mặt Tiếu Lạc không thay đổi đi ra hai bước, hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào Trần Tuấn Bân: "Ngươi là bộ trưởng bộ trị an của khu vực này?"
"Ở Mộ thành, ngay cả Trần Tuấn Bân ta mà cũng không biết, ngươi DCM mộng du ah." Trần Tuấn Bân nói.
"Xem như vậy ."
Tiếu Lạc mỉm cười cười, "Ta chỉ mu
Vừa nghe nói thế, Trịnh Phi Hàn liền cả giận nói: "Các ngươi đả thương bằng hữu của ta, còn dám hỏi phạm vào chuyện gì, tiểu tử, ngươi sợ là chưa tỉnh ngủ ah?."
"Vì sao đả thưởng bằng hữu của ngươi, trong lòng ngươi cũng không biết?" Tiếu Lạc cười lạnh nói.
"Ta..." Trịnh Phi Hàn nhất thời ngậm miệng.
Trần Tuấn Bân không nhịn được vung tay lên: "Đừng nói nhiều, lão tử chỉ hỏi ngươi một câu, vết thương trên người hắn có phải là ngươi đánh hay không?"
"Là bản cô nương đánh, ngươi có ý kiến a." U Linh hào phóng thừa nhận.
"Tốt, vậy thì không có oan uổng các ngươi, tập kích nhân viên giữ gìn trị an, đây chính là trọng tội, bắt lại cho ta!" Trần Tuấn Bân phất tay, hướng thủ hạ của mình ra lệnh.
Quả nhiên là không có nói!
Ánh mắt Tiếu Lạc liền lạnh băng, một giây kế tiếp, như thuấn di đi tới trước mặt Trần Tuấn Bân.
Trần Tuấn Bân kinh hãi, cũng không nghĩ tới cách hắn hơn mười thước mà trong sát na lại có thể xuất hiện ở trước mặt hắn, con ngươi không khỏi đột nhiên co rút, theo bản năng liền muốn rút lui, nhưng không để hắn phản ứng kịp, Tiếu Lạc tung một quyền vào bụng của hắn.
"Oành ~ "
Bắn ra ra một tiếng trầm muộn, không có chiêu thức loè loẹt, chỉ một quyền vô cùng đơn giản, sạch sẽ lưu loát.
Thân thể Trần Tuấn Bân lúc này cong thành con tôm, hai tay chăm chú ôm bụng, vô tận thống khổ xông lên đại não, trong cổ họng phát sinh trận trận tiếng rên, sau đó cả người từ từ té quỵ trên đất.
Đau nhức!
Không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, hình như ruột cùng nội tạng đều quấy vào nhau, tê tâm liệt phế, cho dù là cong thân che bụng, cơn đau đớn cũng không có giảm bớt bao nhiêu, sau khi té quỵ dưới đất, cuối cùng không có chút hình tượng nào, hét thảm một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận