Hệ Thống Thiên Tài Vô Song

Phúc ninh

Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------------------------------------------
Đẩy KP đi các đạo hữu, cho xin cái TOP nào.
---------------------------------------------------
Nhưng trong điện Phúc Ninh trống rỗng, tìm mỗi một góc cũng không có phát hiện Nữ vương của Bái Nguyệt Quốc tung tích.
"Người đâu?" Tiếu Lạc hướng bên người cung nữ câm điếc với ánh mắt chất vấn.
Cung nữ câm điếc lắc đầu, xuất ra giấy Tuyên Thành cùng than bút, viết: "Nữ vương đi tìm quốc sư ."
Tiếu Lạc tức giận đến phát điên: "Nếu nàng đi tìm quốc sư , ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? Đến xem này phúc ninh điện sao?"
Hắn lúc này thật sự muốn tát một phát đập chết cung nữ câm điếc này, hắn muốn tìm là Nữ vương của Bái Nguyệt Quốc, không phải là đến tẩm cung chết tiệt này.
Cung nữ câm điếc lộ ra vẻ mặt vô tội, ở trên tuyên chỉ viết: "Không phải là ngươi để cho ta mang ngươi đến tẩm cung nữ vương sao?"
Ta ~! @#¥%...
Tiếu Lạc muốn chửi má nó, cảm giác bị cái cung nữ câm điếc này hung hăng cho đùa bỡn một phen, lúc này muốn đi luốn, không dây dưa cùng cung nữ câm điếc này.
Cung nữ câm điếc kéo ống tay áo hắn một cái, mặt mỉm cười nhìn hắn.
"Ngươi đừng làm phiền ta, buông ra!"
Tiếu Lạc tâm tình thật không tốt, lúc này đây, giọng nói quả nhiên là băng hàn không gì sánh được, nhãn thần cũng cực kỳ dọa người.
Cung nữ câm điếc giật mình, lui về phía sau hai ba bước, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, dùng bút than viết: "Ngươi tìm nữ vương có chuyện gì không? Có thể ta có thể đến giúp ngươi."
"Nước mắt, ta muốn nước mắt của nàng!" Tiếu Lạc lạnh lùng nói.
Cung nữ câm điếc ngẩn người, lập tức cười viết: "Nữ vương mỗi lần rơi lệ đều có thể dùng thánh bôi thu thập, thánh bôi đang ở bên trong, ta giúp ngươi lấy một chút là được."
Viết thôi, xoay người đi vào trong điện.
Ân?
Ngoài dự liệu của Tiếu Lạc, mục đích của hắn cũng không phải tìm Nữ vương của Bái Nguyệt Quốc, mà là đạt được nước mắt của Nữ vương Bái Nguyệt Quốc, cung nữ câm điếc nói nước mắt của Nữ vương Bái Nguyệt Quốc có được giữ lại, đó không phải là rất nhanh thì có thể tới tay sao?
Không bao lâu, cung nữ câm điếc đi ra từ bên trong điện, trong tay cầm theo một bình đan dược xinh xắn tinh xảo, hai tay đưa đến trước mặt Tiếu Lạc.
"Trong này chính là nước mắt của Nữ vương Bái Nguyệt Quốc?" Tiếu Lạc bán tín bán nghi.
Cung nữ câm điếc mỉm cười gật đầu, sau đó dùng bút than viết: "Ngươi có bằng hữu ăn nhầm trái cấm sao?"
Nước mắt của Nữ vương của Bái Nguyệt Quốc tới tay, địch ý đối với nàng có chút giảm bớt: "Ân "
"Vậy nhanh đi cho bằng hữu của ngươi ăn vào?, nếu như chờ thai nhi trong bụng thành hình, vậy thì nhất thiết phải dùng thuốc." Cung nữ câm điếc viết.
Tiếu Lạc cau mày, nhìn từ trên xuống dưới cung nữ câm điếc này, cảm thấy nàng cũng không phải một vị cung nữ thông thường, bằng không làm sao lại hiểu được nhiều như vậy, hắn nói: "Đi tìm mấy cây ngân châm lại đây."
Cung nữ câm điếc hay vẫn còn là chậm nửa nhịp, không rõ vì sao nhìn hắn.
"Quên đi, hay là dùng tóc của ngươi đi."
Tiếu Lạc lười lãng phí thời gian đi tìm ngân châm, từ trên đầu cung nữ câm điếc rút ra hai cây tóc đen, cắt thành vài đoạn sau đó đẩy Chân Nguyên Lực vào, liền biến thành ngân châm thẳng tắp sắc nhọn, lập tức châm vào huyệt vị của cung nữ câm điếc, cung nữ câm điếc liền hóa đá dường như vẫn không nhúc nhích đứng thẳng tại chỗ.
"Ngươi giúp ta tìm được nước mắt của Nữ vương Bái Nguyệt Quốc, ta liền giúp ngươi trị liệu bệnh của ngươi, nếu như ta không có đoán sai, ngươi là từng trải qua việc kinh khủng nào đó, bị sợ hãi mới đưa đến không cách nào nói chuyện được, ta hiện tại liền kích hoạt thần kinh của ngươi một lần nữa."
Vừa nói chuyện, tóc đen ngưng kết thành ngân châm, đâm vào cổ cung nữ câm điếc này.
Mỗi một châm có sâu có cạn, toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát, liền mạch lưu loát, từ ghim kim đến rút, tổng cộng không tới năm hô hấp.
Tiếu Lạc lại nhẹ nhàng điểm một cái, giải khai huyệt đạo: "Ngươi bây giờ mới có thể nói chuyện."
Nói xong, thân hình hóa thành tàn ảnh, như một trận Tật Phong vậy rời đi.
"Chờ một chút, ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tên gì vậy."
Cung nữ câm điếc đuổi theo hai ba bước, một giây kế tiếp, cả người nhất thời kinh ngạc tại chỗ, ho nhẹ vài tiếng, vẻ mặt không thể tin, "Ta... Ta có thể nói chuyện..."
"Đăng đăng đăng ~ "
Ầm ĩ tiếng bước chân vang lên, tướng sĩ ngoài phúc ninh điện nghe thấy động tĩnh chạy vào.
"Bệ hạ?"
Người cầm đầu thấy cung nữ câm điếc, lộ ra vẻ khiếp sợ, "Ngài không phải đi gặp quốc sư đại nhân sao?"
"Ta đi, bất quá đã trở về."
Cung nữ câm điếc chắp hai tay sau lưng, một cổ khí chất cao quý điển nhã hồn nhiên thiên thành tán phát ra ngoài.
"Bệ hạ, ngài... Ngài có thể nói chuyện? !"
Tên dẫn đầu mở to hai mắt, từ khi bệ hạ mười tuổi bị kinh sợ liền đánh mất năng lực nói chuyện, cách chín năm, bệ hạ đột nhiên lại có thể mở miệng nói chuyện, điều này thật sự là thật không thể tin được.
Các tướng sĩ khác cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Cung nữ câm điếc cười nói: "Gặp phải một quý nhân, hắn trị cho ta, được rồi, đi gọi quốc sư lại đây, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với nàng."
"Bệ hạ, ta vừa lúc cũng có chuyện quan trọng thương lượng với ngươi."
Lúc này, một làn khói xanh từ ngoài cửa lớn nhẹ nhàng tiến đến, một tiếng nói trong trẻo vang lên, ngay sau đó, trận khói xanh này huyễn hóa thành một người ở trước mặt cung nữ câm điếc. Đó là một nữ tử, nhìn tuổi ước chừng hơn ba mươi tuổi, mặc áo bào trắng, mang thông thiên quan, hình dạng tuấn mỹ, cả người lộ ra một cổ khí tức quyến rũ.
Nhìn thấy vị nữ tử này, các tướng sĩ khác đứng dậy xin cáo lui.
"Quốc sư." Cung nữ câm điếc vui vẻ nghênh đón.
"Phúc ninh, ngươi có thể nói chuyện?" Quốc sư ngạc nhiên nói, vừa mới còn tưởng rằng là huyễn thính, không nghĩ tới phúc ninh thật có thể mở miệng nói chuyện.
Phúc ninh gật đầu, ánh mắt trong suốt tràn đầy vẻ mừng rỡ: "Quốc sư mẹ, là một nam nhân chữa cho t
"Nam nhân?"
Sắc mặt quốc sư nhất thời trầm xuống, "Ta tới đây, cũng là bởi vì một nam nhân xông vào Bái Nguyệt Quốc, Mông đại tướng quân nói, người nam nhân kia là từ địa phương khác truyền tống đến tận đây, tu vi ít nhất là cấp bậc võ hoàng."
"Cấp bậc Võ hoàng?"
Phúc ninh nghĩ đến hình ảnh vừa rồi bị Tiếu Lạc mang theo trên không trung, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, "Xem ra chính là hắn."
"Hắn trong miệng ngươi là?"
"Chính là người chữa bệnh cho ta, để cho ta có thể nói chuyện một lần nữa." Phúc ninh nói.
"Hắn mới vừa tới nơi này?" Quốc sư kinh hãi.
Phúc ninh gật đầu.
"Cư nhiên có thể đi lai vô tung ở trong hoàng cung, ngay cả ta cũng không tra xét được."
Quốc sư càng nghĩ càng là đáng sợ, "Người, mau tới!"
"Bệ hạ, quốc sư." Một vị tướng sĩ vội vã chạy tiến đến.
"Triệu tập trọng binh thủ hộ phúc ninh điện, không có mệnh lệnh của ta, một con ruồi cũng không cho bay vào." Quốc sư hạ lệnh.
"Vâng" tướng sĩ lĩnh mệnh lui ra.
"Quốc sư, không cần như thế chứ?" Phúc ninh lắc đầu, bĩu môi nói.
Quốc sư nghiêm túc nói: "Làm sao lại không cần như vậy, nam nhân là hổ, là độc dược, là tai nạn, chỉ làm cho nữ nhân chúng ta mang đến vô cùng vô tận thống khổ, cần phải diệt trừ nam nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận