Hộ Tâm

Hộ Tâm - Chương 13

Bóng tối không giới hạn, Nhạn Hồi bám chặt vào tường, nếu bên tai không có tiếng bước chân của Thiên Diệu dẫn trước thì chỉ e là nàng đã sớm mất phương hướng rồi.
“Chẳng nhẽ trước kia ngươi đã từng tới đây rồi sao?” Nhạn Hồi lấy làm lạ, “Ta cảm thấy như ngươi rất quen thuộc với nơi này.”

Thiên Diệu ở phía trước cách một lúc mới đáp lại: “Đã mơ thấy.”

Mơ thấy… Cũng coi như đã từng thấy sao?

Nhạn Hồi không hỏi thêm gì nữa, bởi vì nàng nghe được áp lực bên trong giọng nói của Thiên Diệu. Liên trưởng đến lúc ở cửa động vừa rồi, trán Thiên Diệu rịn đầy mồ hôi lạnh cùng với sắc mặt tái nhợt, nàng lại âm thầm suy nghĩ một phen.

Nơi này có vật bị phong ấn, Nhạn Hồi từng nghe sư thúc giảng giải rằng phong ấn vốn là một loại thuật giam cầm, có thể khiến người ta không đụng vào được, không nắm bắt được, thứ bị phong ấn cũng không thể chạy ra ngoài. Theo lí thuyết mà nói thì bản thân phong ấn chính là một kết giới.

Nhưng nơi này còn có một kết giới khác nữa. Kết giới chỉ dùng để phòng ngự này thì ai cũng biết, nhưng kết giới nơi này rất kỳ lạ, nó có thể khiến cho Thiên Diệu phải chịu cảm giác đau đớn.

Rõ ràng nàng và Xà Yêu tới đây đều không hề có chút cảm giác nào, có thể nhìn thấy kết giới này là vì có cái gì đó đặc biết, hoặc là do người nào thiết kế. Bây giờ có một điều rất hiển nhiên rằng kết giới nơi đây đúng là để đề phòng Thiên Diệu.

Giấu ở nơi xa xôi như vậy, còn hạ những hai kết giới trông coi, xem ra người giữ đồ ở nơi này đúng là đề phòng hắn như phòng trộm mộ vậy…

Nhạn Hồi bám theo vách động, nhẹ tay gõ vào: “Trận pháp nơi này lợi hại như vậy, người thiết hạ trận pháp này hẳn là nhân vật số một số hai trong giới tu tiên.”

Thiên Diệu không trả lời.

Nhạn Hồi lại nói: “Đại yêu quái, lúc ở ngoài động ngươi nói lịch kiếp hơn hai mươi năm trước của ngươi chính là tình kiếp, vậy người khiến ngươi rơi vào tình kiếp này không phải là….” Nhạn Hồi kéo dài giọng ra, trong giọng lộ vẻ tò mò thích buôn chuyện, “Quảng Hàn môn chủ Tố Ảnh chứ?”

Tiếng bước chân đằng trước bỗng nhiên dừng lại.

Nhạn Hồi cũng dừng bước, mãi lâu sau, phía trước mới quẳng ra mấy chữ: “Là nàng ấy, thì sao?”

Nghe được câu thừa nhận này, Nhạn Hồi lại cảm thấy kinh sợ.

Ông nội nó! Thiệt hả?! Xem ra mấy tin đồn ở núi Thần Tinh cũng không phải do đám đệ tử bà tám soạn bừa mà ra.

Trong lòng Nhạn Hồi bỗng chốc như bị ai đốt xúc động muốn nghe chuyện, nàng dựa vào cảm giác tới gần Thiên Diệu mấy bước, hỏi dồn: “Quả nhiên là người sao? Hai người còn có một đoạn tình duyên mà thế nhân không biết sao?”

“Không liên quan tới cô.” Thiên Diệu dứt lời lại đi về phía trước.

Nhạn Hồi lúc này đâu dễ dàng buông tha hắn như vậy, nàng lẽo đẽo theo sau Thiên Diệu như cái đuôi: “Nói đi mà, dù sao bây giờ cũng rất là chán, ở đây lại chỉ có hai người chúng ta thôi, người khác chẳng nghe thấy đâu, ta đảm bảo sẽ không bán… à… nói ra bí mật của ngươi đâu.”

Nàng tò mò về Thiên Diệu là thật, nhưng thứ thật sự hấp dẫn nàng bây giờ đây lại là việc có quan hệ với Tố Ảnh chân nhân kìa. Tố Ảnh chân nhân được xưng tụng là nữ chân nhân đệ nhất của giới tu tiên, chính là người ngang hàng với Đại Thừa thánh giả, sư tổ Thanh Quảng chân nhân của nàng.

Người như vậy lại có một câu chuyện với một Yêu Long ngàn năm…

Chuyện này bán được không ít tiền đâu…

Nhạn Hồi ho nhẹ một tiếng, đè ý nghĩ thế tục đang tràn ra như đê vỡ trong lòng mình, nói: “Ngươi cứ một mình chờ ở thôn sơn này lâu như vậy rồi mà chẳng có ai để thổ lộ cả, chắc chắn là rất vất vả, nể tình ngươi hôm qua đã cứu ta, ngươi có thể thổ lộ với ta một chút về chuyện năm xưa.”

Bước chân Thiên Diệu dừng lại, Nhạn Hồi liền đâm sầm vào lưng hắn. Mãi nửa ngày sau mà Thiên Diệu vẫn chưa lên tiếng.

Trong bóng tối đen kịt, Nhạn Hồi lại chợt thấy có một ánh sáng hơi rực lóe lên, lúc nàng đang muốn đuổi theo thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Thiên Diệu lại đi lên phía trước, giọng nói hơi chìm xuống: “Đó cũng chẳng phải là một câu chuyện hay ho gì.”

Nhạn Hồi gật đầu, không cần nghĩ gì đã mở miệng: “Đương nhiên rồi, nhìn ngươi bây giờ đã biết chuyện của hai người chẳng tốt đẹp gì.”

“…”

“Không đúng, là kết cục của hai người không tốt đâu có nghĩa là câu chuyện không hay đâu.”

“Cô thật sự muốn nghe?”

“Nghe!”

Trong động bỗng chốc yên tĩnh lại, Thiên Diệu vừa chậm rãi bước đi, vừa mở miệng: “Hai mươi năm trước, ta có yêu một người. Vốn ta đã từng muốn bỏ hết thân yêu, trường sinh, tu vi, trách nhiệm vì nàng… Chỉ tiếc rằng… Ta nguyện cho nhưng lại chẳng phải là nàng muốn như vậy.”

Tuy Nhạn Hồi muốn nghe Thiên Diệu nói về chuyện này nhưng nghe rồi lại ngây người ra, nàng chỉ muốn chọc hắn mà thôi, bởi vì nàng biết rõ chuyện quá khứ đối với người đã từng trải qua là chuyện khó có thể mở miệng nhắc lại cỡ nào.

Tình yêu giữa tiên và yêu, hơn nữa còn thân phận như thế, để người khác biết là chuyện khó chịu thế nào chữ? Càng không nói đến chuyện bây giờ hai người bọn họ, một người thì mất hết yêu lực, một người thì đứng trên đỉnh giới Tu tiên…

Chỉ cần đoán cũng đoán ra được chuyện xảy ra với Yêu Long này là chuyện khiến người ta chẳng vui vẻ gì.

“Nàng ấy muốn lấy hết của ta, nàng ấy quyết định tự tay tới lấy, vì thế, vào một đêm tăng tròn…”

Chẳng hiểu vì sao, từ giọng nói của Thiên Diệu, trên đầu Nhạn Hồi bỗng xuất hiện một ánh trăng rất lớn, lớn tới mức gần như là sắp rơi xuống rồi vậy…

“Trên đỉnh núi tuyết…”

Tuyết rơi khắp nơi, phủ lên khắp núi.

Dường như là không thể khống chế nổi, trong động bỗng hiện ra tràng cảnh giống hệt trong đầu Nhạn Hồi, khiến cho nàng như lạc với một cảnh giới kì lạ nào đó.

Nhạn Hồi còn cảm thấy được gió mang theo tuyết trắng lạnh tới thấu xương.

“Tay nàng cầm trường kiếm.”

Một bóng người yểu điệu đứng ngược ánh trăng, tay cầm trường kiếm rét lạnh…

“Nàng ấy giết ta.”

Vừa nói xong, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy trong lòng co thắt lại, trước khi nàng kịp phản ứng, nàng chợt cảm giác cả người bị sát khí bao trùm, một tích tắc sau đó, Thiên Diệu lại lên tiếng: “Giống như bây giờ vậy.” Hắn vừa thốt ra năm chữ…

Nhạn Hồi chỉ cảm thấy ngực mình rét lạnh.

Dưới tình huống nàng không hề phòng bị, một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực nàng, đâm thẳng một đường qua ngực nàng.

“Phụt.” Trường kiếm bị rút ra.

Máu tương phun ra vẩy khắp mặt đất.

Nhạn Hồi sững sờ đưa tay sờ ngực mình thì sờ được cảm giác dinh dính. Sau đó cảm giác đau đớn mới chậm rãi lan ra, thẩm thấu khắp người, đau tới tận xương cốt. Nàng như mất hết sức lực xuồng trên mặt đất.

Nhạn Hồi ngơ ngác quỳ một lúc lâu rồi mới kịp phản ứng.

Mẹ nó, nàng bị người ta đâm…

Mùi máu tươi lập tức tản ra khắp sơn động, Nhạn Hồi bấu chặt ngực mình nhưng vẫn không ngăn nổi máu tươi chảy ra liên tục. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng máu “lách tách” rơi trên mặt đất.

“Khốn… Khốn kiếp…” Nhạn Hồi nghiếng răng nghiến lợi.

Thiên Diệu lại bình thản: “Ta đã nói đây không phải là một câu chuyện hay.”

Thế nên là do nàng muốn nghe đó hả…!

“Ngươi không nói… Thì thôi. Nói rồi lại muốn… Giết người…” Nhạn Hồi thở phì phò, chửi bới, “Ngươi bị bệnh hả?!”

“Ta cũng chẳng phải là muốn mạng cô.”

Nhạn Hồi cảm thấy những lời này của hắn buồn cười tới mức khiến nàng muốn cười tới sắp rụng cả răng cửa rồi.

Đã nói là cùng vào sơn động mà hắn lại giấu một thanh kiếm lợi hại như vậy. Nghĩ thôi cũng biết là đã sớm có âm mưu rồi, nước đến chân rồi hắn lại đâm cho người ta một kiếm xuyên tim, còn không biêt xấu hổ mà nghiêm trang nói: “Ta không muốn mạng cô” hả?

Ông nội nó, vậy chứ cho hỏi một kiếm này của ngươi là muốn cướp tiền hay cướp sắc vậy?

Lừa con nít nhà ai chứ!

Nhạn Hồi không còn sức để lên tiếng, trong lòng thì mắng đến là khí thế, bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng “keng”, là tiếng kiếm chém vào tảng đá.

Trong lòng Nhạn Hồi thắt lại, còn đang cân nhắc không biết Yêu Long này có phải đang mài kiếm để bồi cho nàng thêm một kiếm nữa hay không thì lại nghe thấy tiếng kiếm ma sát với đá rất chói tai.

Thiên Diệu vẽ rất lâu khiến cho Nhạn Hồi cảm thấy hẳn là tên này đang dùng âm thanh chói tai khó nghe này tra tấn nàng… Nhưng dần dần, Nhạn Hồi lại phát hiện ra âm thanh này tuy chói tai nhưng lại rất có tính quy luật.

Hẳn là hắn đã vẽ trận pháp gì đó!

Nhạn Hồi nghiến răng, cố gắng dựa vào âm thanh để định vị vị trí của Thiên Diệu, tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng hắn đã vẽ trận pháp này lâu như vậy thì đích thị là muốn làm ra chuyện lớn gì đó.

Căn cứ vào cách nghĩ người đâm mình đều không phải người tốt, Nhạn Hồi cảm thấy hẳn là nàng nên tìm cách ngăn cản hắn…

Không phải là vì đạo nghĩa tu tiên, chỉ là vì bị đâm một nhát này, nàng nhất định phải phá hỏng việc của hắn!

Nhưng ở chỗ này hình như Thiên Diệu thích ứng với bóng tối hơn nàng. Vì thế nên vừa rồi hắn mới có thể đâm thẳng một kiếm vào tim nàng, vô cùng chuẩn xác. Nhạn Hồi oán hận nghĩ, nếu như nàng có chút pháp lực nào trên người thì cũng không đến nỗi hai mắt tối đen thùi lùi như bây giờ giờ, nếu như nàng có một chút pháp lực thôi thì…

Trong lúc lơ đãng, Nhạn Hồi lại thăm dò trong cơ thể, đột nhiên nàng phát hiện đan điền trống rỗng đã lâu của nàng lại có cảm giác ấm áp.

Nhạn Hồi sững sờ, nàng cố gắng điều động khí tức, vận chuyển nội công trong cơ thể, chỉ cảm thấy tu vi trong người dần dần đả thông kinh mạch khắp người.

Pháp lực đã mất đi nhiều ngày của nàng bây giờ lại đang dần hồi phục!

Nhạn Hồi mở to mắt… Quả nhiên nàng đã có thể nhìn thấy tay mình, móng tay mình, còn có cát đá gập ghềnh trên mặt đất, thậm chí là cả máu đỏ tươi của nàng.

Nàng ổn định cảm xúc, bàn tay ôm ngực yên lặng vận nội tức, vết thương chỗ trái tim dần dần cầm máu lại, trong một khắc chắc là sẽ không chết được.

Cuối cùng sức mạnh nghịch ngợm này cũng trở lại rồi!

Nhạn Hồi lập tức cảm thấy như bình phục lại, tựa như có một tảng đá rơi xuống, nàng hít sâu một hơi. Lúc ngước mắt lên nhìn, ánh mắt nàng lại khóa chặt trên người Thiên Diệu vẫn còn đang dùng kiếm vẽ trận pháp lên đá.

Nhạn Hồi nhếch môi, tiểu yêu tinh, lần này mà còn không xử lí được ngươi nữa sao…

Nàng vịn vào vách tường muốn đứng dậy thì âm thanh chói tai lại đột nhiên dừng lại.

Nhạn Hồi thấy Thiên Diệu đưa tay vuốt lưỡi kiếm, lưỡi kiếm cắt một đường rách tay hắn, máu hắn hòa vào máu Nhạn Hồi còn lưu lại chợt lóe lên!

Lưỡi kiếm bùng lên ánh sáng đỏ rực, Nhạn Hồi trợn to hai mắt, thấy Thiên Diệu không hề tiếc sức đâm mạnh thanh kiếm vào vách đá: “Phá trận!”

Hai chữ vừa dứt xong, huyết quang trên kiếm càng thêm chói mắt, tựa như nước đầu nguồn vậy, ánh sáng đỏ lập tức lan xuôi theo những chỗ Thiên Diệu vừa vẽ.

Trong lòng Nhạn Hồi biết không thể do dự thêm được nữa, nàng tụ lực lại dưới chân, đá mạnh tới chỗ Thiên Diệu, Thiên Diệu tựa như có mắt sau lưng, hắn không quay người lại mà lập tức nghiêng người tránh đi, nhưng hắn không ngờ mục đích của Nhạn Hồi không phải là hắn mà là thanh kiếm trong tay hắn!

Trong lúc Thiên Diệu tránh né, Nhạn Hồi tiện tay gỡ một tảng đá trên vách đá dựng đứng xuống, nàng nện lên thanh kiếm đang tỏa ánh sáng đỏ, “keng” một tiếng đã đập gãy thanh kiếm…

Kiếm gãy, mũi kiếm vẫn còn ghim lại trong vách đá lập tức mất đi ánh sáng, ánh sáng của hình vẽ trên tường lập tức mờ đi rất nhiều.

Đồng tử màu đen đang được ánh sáng chiếu rọi của Thiên Diệu co lại.

Nhạn Hồi tìm một nơi khác đứng vững lại, ôm ngực vừa thở hổn hển vừa cười ha hả: “Không ai cho ngươi hay chuyện tính kế người ta thì sẽ phải trả giá sao? Hôm nay ngươi đâm ta một kiếm, ta nhất định không để ngươi yên.”

Ánh sáng đỏ trên vách đá cũng bắt đầu rung rung, lập lòe theo ánh sáng, cả ngọn núi bắt đầu rung chuyển.

Như thể có trâu đất trở mình, đá trên vách đá dựng đứng không ngừng rơi xuống.

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo: “Đáng ra vừa rồi ta nên giết chết cô.”

Sơn động bắt đầu rung chuyển dữ tợn, Nhạn Hồi đón ánh mắt như muốn ăn thịt người của Thiên Diệu, cười đến là tà ác vui vẻ: “Tiếc quá ha, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Bây giờ dù có chết ta cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng. Có qua có lại.” Nhạn Hồi cười để lộ ra chiếc răng khểnh, “Đây gọi là lễ độ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận