Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 1041: Ưng Tương lão thỏa hiệp (2)

Thẩm Đống nói: “Về điều này thì đúng là ngươi phải cảm ơn ta. Mục tiêu tương lai của công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi là trở thành tập đoàn đa quốc gia có giá trị thị trường hàng trăm tỉ đô la Mỹ. Ban đầu muốn đặt trụ sở chính của công ty ở Quảng Thành, nhưng ta đã cật lực phản bác, bỏ qua sự phản đối của mọi người, giữ nó ở lại Bằng Thành. Theo tính toán của công ty, bắt đầu từ năm sau, công ty khoa học kỹ thuật Đằng Phi có thể mang lại cho các ngươi hàng trăm triệu tiền thuế, đồng thời thu hút hàng nghìn nhân tài tới đây.”
Sở Tinh Hoa nói: “Vậy ngươi cứ thẳng thắn chuyển những chi nhánh khác về Bằng Thành đi.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Ngươi dẹp ý định đó đi! Ta sẽ bỏ hết trứng vào cùng một giỏ.”
Sở Tinh Hoa nói: “Tuỳ ngươi. Ta đoán nhiều nhất là một năm nữa, ta sẽ phải trở về Yến Đô để nhận chức. Công ty Đằng Phi của ngươi lợi hại như thế nào, e là ta sẽ không thể thấy được khi còn ở Bằng Thành.”
Thẩm Đống cười nói: “Đây là thăng chức sao?”
Sở Tinh Hoa nói: “Ta đã được chuyển từ vị trí công việc thực tế sang vị trí còn trống ở trong Bộ. Sau nửa năm học cảm tình Đảng, chắc ta cũng có thể xuống lại được rồi.”
Thẩm Đống trả lời: “Lại xuống nữa e rằng là tỉnh trưởng nhỉ?”
Sở Tinh Hoa nhún nhún vai, trả lời: “Cũng có thể.”
Thẩm Đống giơ ngón tay cái lên rồi nói: “Lợi hại. Hơn 30 tuổi đã trở thành tỉnh trưởng một tỉnh, vậy tỷ lệ ngươi đạt được vị trí đó rất lớn.”
Sở Tinh Hoa nói: “Ta cũng không dám nghĩ tới.”
Thẩm Đống động viên hắn ta: “Nên suy nghĩ thì cứ suy nghĩ. Đợi một ngày ngươi tới đó, sau này ta có thể hiên ngang mà đi nội địa rồi.”
Sở Tinh Hoa nói: “Nếu thật sự có ngày đó, việc đầu tiên ta làm chính là đánh cái tên nhà giàu nhà ngươi, chia tài sản của ngươi.”
Thẩm Đống nói tiếp: “Mẹ kiếp, ngươi quá tàn nhẫn rồi.”
Sở Tinh Hoa xua tay nói: “Chúng ta quay lại chủ đề chính đi, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào?”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bộ Ngoại Giao gọi điện cho ta, nói rằng Angelia, tân Tổng lãnh sự của Hồng Kông sẽ đến Bằng Thành để gặp ta vào chiều ngày mai.”
Sở Tinh Hoa nói: “Angelia? Giống tên của một cô gái quá.”
Thấm Đống ừ một tiếng, nói: “Hồi đó cô ta là thư ký của Thiết Nữ, tính tình ôn hoà, năng lực xuất chúng.”
Ánh mắt của Sở Tinh Hoa loé lên, thấp giọng nói: “So với những tên phần tử bạo lực ngoài kia thì những người thích dùng dao mềm giết người còn đáng sợ hơn, khó đối phó hơn.”
Thẩm Đống gật gù nói: “Có lẽ Chính phủ Ưng Tương tự cảm thấy mình không thể khống chế được Hồng Kông nên đã thay đổi chiến lược đối với Hồng Kông, từ cứng rắn sang ôn hoà. Nhưng dù có thay đổi thế nào thì họ cũng sẽ không bao giờ để cho Hồng Kông trở về vòng tay của nội địa một cách thuận lợi.”
Sở Tinh Hoa nói: “Hiện tại xem ra ngươi là người đầu tiên mà Angelia muốn đối phó. Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận một chút, tránh để rơi vào ải mỹ nhân kế của đối phương.”
Thẩm Đống cười nói: “Nếu như là mỹ nhân kế thì quá tốt rồi, nói không chừng, ta còn có thể dùng nam nhân kế mê hoặc ngược lại cô ta.”
Sở Tinh Hoa nói: “Thật sự không biết ngươi lấy tự tin đó ở đâu ra.”
Thẩm Đống trả lời: “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Trừ khi Angelia đồng ý với ta việc không nắm giữ lực lượng quân sự ở Hồng Kông, bằng không ta sẽ không trở lại cùng với cô ta.”
Sở Tinh Hoa kinh ngạc trả lời: “Ngươi nghĩ cái gì thế? Điều này không thể được.”
Trong mắt Thẩm Đống loé lên một tia sáng, hắn nói: “Vậy thì phải xem bọn họ có thành ý hay không.”
Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Thẩm Đống gặp Angelia tại phòng tiếp tân của tòa nhà Chính phủ Bằng Thành.
Năm nay Angelia đã bốn mươi tám tuổi, cô ta mặc một bộ váy màu tím, khí chất tao nhã, ánh mặt trầm tĩnh, tuy không còn trẻ nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra thời còn trẻ cô ta cũng từng là một mỹ nhân.
“Cô Angelia, rất vui được gặp ngươi.”
“Ngài Thẩm, ta cũng rất vui khi được gặp ngài.”
Hai người bắt tay nhau sau đó nói vài câu lịch sự rồi ngồi vào chỗ của mình.
Trong phòng tiếp tân, ngoài hai người ra thì còn có phiên dịch khách mời Âu Vịnh Ân cùng với trợ lý Nicole của Angelia.
“Ngài Thẩm, ta tin rằng ngài đã biết nguyên nhân và hậu quả của vụ đánh bom sở cảnh sát Trung ương, phải không?”
“Nghe nói rồi.”
“Vậy ngài tính khi nào sẽ trở về Hồng Kông?”
“Quân đồn trú của nước ngươi đã phái máy bay đến ném bom ta. Ngươi cảm thấy ta còn dám dám quay trở lại đó không? Để tránh bị chính phủ nước ngươi hãm hại, ta định chuyển tập đoàn Đằng Phi đến nội địa.”
“Là người lãnh đạo mới được bổ nhiệm của Hồng Kông, ta có thể đảm bảo rằng chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận