Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 134: Thẩm Đống tính toán

Chương 134: Thẩm Đống tính toán
Lê Bàn Tử, người phụ trách Bắc Giác liếc nhìn Thẩm Đống, nói: "Có cần nói nữa sao? Hắn nhất định đã bị người ở đây giết chết."
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Lê Bàn Tử, nếu ngươi còn là nam nhân, thì nói tên người này lớn lên, không dám nói thì câm miệng."
Lê Bàn Tử vỗ bàn một cái, chỉ vào Thẩm Đống, nói: “Lão tử là đang nói ngươi.”
Thẩm Đống cười lạnh: “Nếu ta thật sự muốn giết người, người đầu tiên ta giết nhất định là ngươi, không phải Đại B.”
Lê Bàn Tử: "Mọi người có nghe thấy không? Muốn thì giết hắn đi. Hắn căn bản chưa bao giờ đem đám người chúng ta đặt vào mắt.”
Thẩm Đống: “Sai rồi, là ta chưa bao giờ đem người đặt vào mắt.”
Thập Tam Muội: “Được rồi, Lê Bàn Tử, ngươi đừng lảm nhảm nữa, chuyện làm ăn quan trọng hơn.”
A Hoa: "Tối qua là sinh nhật của Jimmy. Đống ca, ta và các anh em chơi đến hai giờ sáng mới về nhà. Làm sao có thời gian để giết Đại B và cả nhà của hắn. Đúng rồi, là ngươi, Lê Bàn Tử, ta cực kỳ nghi ngờ Đại B là chết trong tay ngươi, bởi vì ngươi vẫn luôn mơ ước vịnh Đồng La phồn hoa.”
Lê Bàn Tử tức giận: "Có cái rắm."
A Hoa bình tĩnh nói: "Ngươi bây giờ rất giống bị vạch trần bí mật sau đó thẹn quá hoá giận.”
Thẩm Đống tán thưởng nhìn A Hoa, đứng dậy nói: “Ta nghe được một ít lời đồn đại trên giang hồ, nói ta đã giết cả nhà Đại B. Bây giờ ta trịnh trọng đứng trước mặt mọi người thề rằng, nếu chuyện này thì do ta, Thẩm Đống làm, ta sẽ chết không có chỗ chôn, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Hàn Tân nói: “A Đống, không cần như vậy, chúng ta tin tưởng ngươi.”
Những người khác cũng đồng ý.
Nhìn thấy tình cảnh này, Lê Bàn Tử vẻ mặt chán nản ngồi xuống.
Tịnh Khôn: "Được rồi. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm Đại B. Tối ngày hôm qua, có ai nhìn thấy hắn không?”
Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.
Thẩm Đống thầm nghĩ tên Tịnh Khôn này thật biết diễn kịch.
Tịnh Khôn: "Hay là vậy đi. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm Đại B trong một tuần. Ta sẽ tạm thời cử người đến quản lý địa bàn của hắn. Nếu không tìm thấy Đại B hoặc Đại B thật sự xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ lựa chọn đại ca băng nhóm vịnh Đồng La lần nữa, mọi người thấy sao?”
Trần Dao lập tức nói: “Ta không có ý kiến.”
Những người khác cũng đồng ý.
Tịnh Khôn nói: "Còn vấn đề gì không?"
Thái tử nói:”Khôn ca, khi nào cảnh sát mới dừng kiểm tra đây? Bãi của ta ở Tiêm Sa Chuỷ sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Cơ ca nói: “Thái tử nói không sai, chỗ của ta hiện tại không có khách hàng, tiền thu về một ngày còn không nhiều bằng tiền bỏ ra.”
Các đại ca băng nhóm khác cũng dồn dập phụ hoạ.
Tịnh Khôn cau mày nói: "Ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện cảnh sát. Mọi người không cần lo lắng, chẳng mấy chốc sẽ trở về như bình thường.”
Tất cả mọi người bĩu môi, khịt mũi coi thường lời nói của Tịnh Khôn .
Nếu có thể xử lý được thì hắn ta cũng không đợi đến bây giờ.
Sau khi hội nghị kết thúc, Thập Tam Muội, Hàn Tân, Khủng Long, A Hoa và Thẩm Đống tìm một phòng trà, cùng nhau ngồi uống trà.
Thập Tam Muội nói: “A Đống, ta dự định mở cửa hàng thời trang nữ trên đường Ba Lam, ngươi có thể cung cấp hàng cho ta không?”
Thẩm Đống sửng sờ, hỏi: “Sao đột nhiên ngươi lại có ý định này?”
Thập Tam Muội bất lực nói: “Hầu như đêm nào cảnh sát cũng hỏi thăm chỗ ta, làm khách hàng không còn dám đến chỗ ta chơi nữa”.
“Thông qua chuyện này, ta nhận ra rằng chỉ làm nghề tay trái thôi thì chưa đủ. Tốt nhất nên làm ăn hợp pháp, kẻo sau này cơm còn không có mà ăn”.
Thẩm Đống cười nói: “Thì ra là vậy, được, không thành vấn đề, ta bao hàng của ngươi, nhất định sẽ lấy ngươi giá rẻ nhất.”
Thập Tam Muội bưng chén trà, vui vẻ nói: “Ta biết ngươi coi trọng nhất là nghĩa khí, cảm tạ.”
Thẩm Đống đụng nàng một cái, nói: "Không có việc gì, chuyện nhỏ ấy mà."
Hàn Tân nói: “A Đống, nghe nói ngươi cùng Tịnh Khôn mở xưởng may quần áo và nhà máy mì ăn liền trên địa bàn của A Hoa. Khách hàng đều là người phương Bắc đúng không?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Không sai.”
Hàn Tân hỏi: “Có thể kiếm lời được rất nhiều sao?”
Thẩm Đống cười nói: "Tân ca, đây là bí mật kinh doanh, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, lợi nhuận rất khả quan, đương nhiên không bằng ngươi đi buôn lậu."
Hàn Tân hừ một tiếng nói: "Đừng có lố, ngươi biết ta kiếm được bao nhiêu sao?"
Thẩm Đống nói: “Ta đã phái người đi điều tra tình hình phía Bắc. Chênh lệch giá cả giữa hai bên cộng với tỷ giá hối đoái, đủ để khiến ngươi thu lợi nhuận gấp hai ba lần, thậm chí còn cao hơn. Ta nói đúng không?”
Hàn Tân cười ha ha nói: “Không nhiều như ngươi nói, ta cũng cần phãi trả tiền vốn. A Đống, ta hỏi ngươi chuyện này, không có ý gì khác. Ta nghĩ ngươi tốt nhất không nên tiếp xúc quá gần Tịnh Khôn . "
Bạn cần đăng nhập để bình luận