Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 152: Thẩm Đống gặp rắc rối (1)

Chương 152: Thẩm Đống gặp rắc rối (1)
Vương Bảo nói: “Nói cách khác, không có gì để nói?”
Thẩm Đống nói: “Nếu ngươi không muốn nói chuyện thì đừng nói.”
Vương Bảo nhìn thật sâu Thẩm Đống, nói: "Để xem."
Nửa câu đã không hợp ý!
Nếu đàm phán thất bại, có nghĩa là cuộc chiến bắt đầu.
Thẩm Đống chỉ muốn kinh doanh, cực kỳ chán ghét việc mấy chuyện giết chóc đánh nhau trong giang hồ.
Tuy nhiên, ghét thì ghét, nhưng nếu có chuyện, hắn cũng không phải dạng dễ chọc.
Sau khi Vương Bảo rời đi, Thẩm Đống lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Sâm.
"A Đống, có chuyện gì à?"
"Vương Bảo vừa mới rời khỏi chỗ của ta, Sâm ca, chiêu mượn dao giết người của ngươi rất hay.”
"Ý ngươi là gì? Ta không hiểu."
"Hahaha, Vương Bảo người ta đã thừa nhận rồi, ngươi còn ở đó giấu giấu diếm diếm, chán thật.”
Hàn Sâm trầm mặc một hồi mới nói: “Ta chỉ là đối xử với người khác theo cách họ từng làm, giống như ngươi lợi dụng Nghê Vĩnh Hiếu để giết ta thôi.”
Thẩm Đống nói: “Sai rồi, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng Nghê Vĩnh Hiếu giết ngươi, mà là lợi dụng ngươi để giết Nghê Vĩnh Hiếu, tiện tay kiếm chút tiền. Nguyên nhân rất đơn giản, Nghê Vĩnh Hiếu nguy hiểm hơn ngươi.”
Hàn Sâm nói: "Ngươi thành công."
Thẩm Đống gật đầu nói:”Đúng là ta đã thành công. Sâm ca, ngươi ra tay với ta, ta đành phải để ngươi cùng Mary tỷ đi gặp Nghê Vĩnh Hiếu."
"Ha ha ha ha"
Hàn Sâm cười nói: "Vậy phải xem ngươi có năng lực này hay không.”
Tắt điện thoại, Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Muốn yên ổn kinh doanh sao lại khó khăn như vậy?”
A Hoa cười nói: “Đống ca, ở đảo Hồng Kông có quá nhiều xã đoàn lớn nhỏ, có sáu đến bảy mươi vạn người ở đó. Cho dù Lý gia là đệ nhất gia tộc ở đảo Hồng Kông cũng không được yên ổn chứ đừng nói đến chúng ta.”
Ánh mắt Thẩm Đống hiện lên một tia lạnh lẽo nói: “Cho nên chúng ta phải đánh. Đánh một quyền để bắt đầu cho trăm quyền ập đến. Vương Bảo và Hàn Sâm cũng vậy, đều là ta dùng gà để dọa khỉ mà thôi.”
Tiểu Mã Ca có hơi hiếu chiến, nghe vậy hắn ta nói: “Đống ca, ngươi cứ ra lệnh đi.”
Thẩm Đống nói: “Không cần vội. Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. A Hoa, tìm mấy thám tử tư, ta muốn tất cả tư liệu về Vương Bảo và Hàn Sâm."
A Hoa gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Thẩm Đống đứng dậy nói: “Ta vốn là muốn kinh doanh thuốc lá và rượu với Vương Bảo, không ngờ kết quả lại như thế này, đúng là xui xẻo.”

Đúng là trùng hợp!
Trên đường về Vương Bảo cũng cho thuộc hạ tìm thám tử tư để điều tra tin tức về Thẩm Đống.
“A Tích, Phong Vu Tu kia đã mạnh đến mức nào?”
“Rất mạnh, ta cảm thấy hắn không dùng tất cả sức lực, nếu không, có lẽ ta đã nằm trên đất rồi.”
Trong lòng Vương Bảo run lên, hoảng sợ nói: “Hắn thật sự mạnh như vậy sao?”
Lúc trước, Vương Bảo vì tạm thời có việc nên không đi xem ba trận đấu quyền giữa Hồng Hưng và Đông Tinh, nhưng hắn ta có nghe nói, Thẩm Đống nhẹ nhàng đánh bại Phong Vu Tu.”
Mà Phong Vu Tu có thể dễ dàng đánh bại A Tích có công phu tương tự như mình, điều này chẳng phải có nghĩa là hắn ta kém hơn Thẩm Đống rất nhiều sao.
A Tích nói: “Nếu như là cuộc chiến sinh tử, hắn có thể mạnh hơn trong tưởng tượng của ta. Trừ lần đó ra, hai người bên cạnh Thẩm Đống đều có ánh mắt cực kỳ nhạy cảm, thân thủ chắc chắn không dưới ta.”
Vương Bảo cau mày nói: “Người đeo kính râm kia chính là Thiên Dưỡng Sinh, được mệnh danh là ngọn giáo mạnh nhất của Thẩm Đống. Người còn lại là Lý Kiệt, là cận vệ của Thẩm Đống.”
“Có nhiều người mạnh như vậy làm thuộc hạ, khó trách Thẩm Đống có thể cướp được nhiều địa bàn trong thời gian ngắn như vậy.”
“Vãi, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Hàn Sâm lại muốn đối phó với Thẩm Đống.”
A Tích nói: “Lão đại, với thân thủ với Thẩm Đống và đám người Lý Kiệt, căn bản không thể giết Thẩm Đống được.”
Vương Bảo gật đầu nói: “Nếu không trực tiếp giết được thì ám sát.”
A Tích nói: “Được, ta biết phải làm như thế nào rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại Vương Bảo vang lên.
“Alo, có chuyện gì vậy?”
“Đại ca, giao dịch xảy ra vấn đề. Trần Quốc Trung dẫn thủ hạ của mình đột kích một căn cứ điểm của chúng ta.”
“Vãi! Lại là cái tên Trần Quốc Trung này, ông ta sắp về hưu rồi vẫn còn gây rắc rối cho ta. Mẹ kiếp, lần này chúng ta tổn thất bao nhiêu?”
“Tổn thất… 5000 vạn đô la Hồng Kông cùng với 3000 vạn bột trắng.”
Vương Bảo trợn tròn mắt, giận tím mặt nói: “Khốn nạn. Tại sao không nhanh chóng tẩu tán bột tráng đi? Tại sao không nộp tiền ngay lập tức?”
“Đại ca, không có cách nào khác. Gần đây cảnh sát giống như phát điên vậy, dường như ngày nào họ cũng đến chỗ chúng ta kiểm tra nhãn hiệu nên những tên nhóc đó không dám mua. Về phần 5000 vạn kia, vốn dĩ ta định tối nay giao cho ngươi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận