Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 167: Tiếp quản hộp đêm Bích Hải (2)

Chương 167: Tiếp quản hộp đêm Bích Hải (2)
"Ta biết Hồng Kông có rất nhiều tên khốn kiếp, khinh thường Hạ Quốc, một lòng chỉ muốn làm nô tài cho Ưng Tương Quốc. Bất luận bây giờ hay tương lai ta tuyệt đối không cho phép những người như vậy xuất hiện ở Thẩm gia chúng ta."
"Các ngươi nghe rõ chưa?"
Đây là lần đầu tiên Lý Hân Hân và Thu Đề thấy Thẩm Đống nghiêm túc như vậy, vội vàng gật đầu.
Thẩm Đống cười hì: "Không nói nữa. Hai người đẹp, hôm nay ai mặc đồ y tá, ai mặc đồ tiếp viên hàng không?"
Lý Hân Hân thẹn thùng một trận, sẵng giọng: "Cút đi."
Cho dù ba người đã sớm trải qua cuộc sống không biết xấu hổ, nhưng Lý Hân Hân vẫn hơi không chịu nổi mấy lời không đứng đắn này của Thẩm Đống.
So ra Thu Đề lại tỏ ra vô cùng hào phóng, nói: "Chị Hân Hân mặc trang phục tiếp viên hàng không vô cùng xinh đẹp."
Thẩm Đống ôm lấy Lý Hân Hân, nói: "Thu Đề, mau lấy quần áo tiếp viên hàng không, chúng ta giúp chị Hân Hân mặc."
Thu Đề cười nói: "Được."
Hai giờ sau, trận đại chiến kịch liệt này cuối cùng kết thúc với chiến thắng toàn diện của Thẩm Đống.
Không còn cách nào khác, tố chất thân thể của Thẩm Đống thật sự quá mạnh mẽ.
Lại được hệ thống thêm điểm, toàn thế giới đều tìm không ra một người nào mạnh hơn hắn.
Ngày hôm sau, Thẩm Đống dẫn mọi người đến hộp đêm Bích Hải.
Không thể không nói, hộp đêm xếp hạng top 5 Hồng Kông này thật sự không giống bình thường.
Diện tích đại sảnh chừng bốn ngàn năm trăm mét vuông, với ba mươi sáu cái ghế dài hình bán nguyệt lớn nhỏ không đều, có thể chứa được mấy trăm vị khách.
Điều khiến Thẩm Đống cảm thấy hài lòng nhất chính là sự trang hoàng ở đây.
Khoản phí lên tới ba mươi triệu đô la Hồng Kông của Vương Bảo không phải tiêu vô ích, trang trí toàn bộ đại sảnh có thể dùng từ xanh vàng rực rỡ để hình dung.
Rất hiển nhiên, Vương Bảo muốn làm một trận lớn, bây giờ thì hay rồi, trực tiếp làm áo cưới cho Thẩm Đống.
Phi Cơ nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nói: "Quá xa hoa. Đống ca, sau này hộp đêm này sẽ là của ngươi?"
Thẩm Đống liếc hắn ta một cái, tức giận nói: "Đừng làm ta mất mặt, mau lau nước miếng đi."
Đúng lúc này, Lạt Căn mang theo người tới.
"Lạt Căn, nghe nói lão đại Vương Bảo của ngươi bị bắn chết rồi, chuyện này có thật hay không?" Phi Cơ hỏi.
Lạt Căn mắng to: "Vớ vẩn, lão đại của ta đang ở bệnh viện rất tốt."
Phi Cơ cười ha ha nói: "Đang yên đang lành tự nhiên vào bệnh viện, ngươi coi chúng ta là đồ ngốc sao."
Lạt Căn nói: "Phi Cơ, ngươi mẹ nó muốn chết có phải không?"
Nhắc tới cũng trùng hợp, hai người từng là bạn học cùng lớp cấp hai.
Sau khi tốt nghiệp, Phi Cơ đi theo Jimmy buôn bán, sau này làm không nổi nữa mới nhận Thẩm Đống làm lão đại.
Lạt Căn đầu tiên là đi Tân Ký, sau đó đi theo Vương Bảo, bởi vì dám đánh dám liều, được Vương Bảo khen ngợi, trở thành thủ lĩnh dưới trướng hắn ta.
Quan hệ của hai người lúc còn đi học không được tốt lắm, bây giờ mỗi người vì chủ của mình, lại càng không hợp.
Phi Cơ nhướng mày, nói: "Muốn ta chết vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã."
Lạt Căn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thẩm Đống ngắt lời: "Được rồi, chính sự quan trọng hơn. Lạt Căn, bắt đầu bàn giao đi."
Lạt Căn hừ một tiếng, vẫy vẫy tay, để người phụ trách câu lạc bộ đêm dẫn đám người Thẩm Đống dạo qua một vòng.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Thẩm Đống đưa băng ghi hình cho Lạt Căn, nói: "Lão đại các ngươi tỉnh chưa?"
Lạt Căn liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Chuyện này có liên quan tới ngươi sao?"
Thẩm Đống cười nói: "Quan tâm một chút mà thôi. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Hồng Kông, một cảnh sát nổ súng bắn chết người bị tình nghi. Ta rất muốn biết lão đại các ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì mà trời giận người oán, lại có thể khiến một vị cảnh sát nổi giận như vậy."
Lạt Căn nhíu mày nói: "Ta lặp lại lần nữa, chuyện này không liên quan đến ngươi."
Phi Cơ nói: "Lạt Căn, ngươi nên khách khí với lão đại của ta một chút. Bằng không, đừng trách ta không khách khí với ngươi."
Khóe miệng Lạt Căn nhếch lên, khinh thường nói: "Người như ngươi, một mình ta có thể đánh những mười tên."
"Có gan thì nhào vô."
Phi Cơ tức không nhịn được, xắn tay áo lên muốn cho Lạt Căn một bài học.
A Hoa bắt lấy cánh tay hắn ta, nói: "Phi Cơ, người ta cho chúng ta hộp đêm trị giá 1,5 tỷ, nhất định là tâm tình không tốt. Ngươi phải thông cảm cho hắn một chút, dù sao các ngươi cũng là bạn học."
Phi Cơ cười ha hả, nói: "Hoa ca, ngươi nói đúng. Lạt Căn, xin lỗi, vừa rồi là ta không đúng. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ gặp ai cắn người đấy."
Lúc này, thủ hạ của Lạt Căn nói: "Lão đại, băng ghi hình không có vấn đề gì."
Lạt Căn ừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Các ngươi không nên quá kiêu ngạo. Chờ lão đại của ta xuất viện, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Nói xong, Lạt Căn mang theo thủ hạ rời khỏi hộp đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận