Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 172: Vương Bảo tỉnh lại (1)

Chương 172: Vương Bảo tỉnh lại (1)
Đại D đã quen với tính cách của hắn, hắn lấy từ ngăn kéo ra ba trăm nghìn, nói: “Của ngươi đây.”
A Phong nhận tiền và nói: “Cảm ơn Đại D ca.”
Đại D cười nói: “Ta trước giờ làm việc thưởng phạt rõ ràng. Số tiền ít ỏi này chẳng là gì cả. A Phong, ta đoán đêm nay người của Trung Nghĩa Tín sẽ đến giật địa bàn, tiếp theo đây phải xem các ngươi rồi.”
Thì ra Đỗ Bưu không chết dưới tay Trung Nghĩa Tín, mà kẻ sát nhân thực sự chính là A Phong, một quân nhân đã thoái ngũ của Đông Nam Á.
Lần trước năm mươi đàn em của Đại D thảm bại dưới tay Thẩm Đống, Đại D đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắn răng chiêu mộ một trăm cựu chiến binh đến từ Đông Nam Á.
Trong khoảng thời gian này, Đại D không ngừng huấn luyện quân sự cho đàn em của mình, diện mạo của cả băng nhóm có thể nói đã hoàn toàn thay đổi.
Sở dĩ hắn dám dẫn đầu chiếm giữ địa bàn của Trung Nghĩa Tín, là vì thực lực chính là niềm tin lớn nhất của hắn.
Về phần Đỗ Bưu, Đại D đã kết án tử cho hắn ngay từ khi hắn đầu quân dưới trướng.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất, mặc dù Đỗ Bưu đầu quân cho Đại D, nhưng lại không chịu giao địa bàn của mình ra, điều này khiến Đại D rất không vui.
Thứ hai, chỉ khi Đỗ Bưu chết, Đại D mới có thể danh chính ngôn thuận chiếm lấy địa bàn Thuyên Loan, còn có thể đổ tội lên đầu Trung Nghĩa Tín, mượn gió bẻ măng mà công chiếm các địa bàn khác.
Một mũi tên trúng hai đích.
Phải thừa nhận rằng Thẩm Đống đã đánh giá thấp chỉ số IQ của Đại D.
Có thể trở thành thủ lĩnh dự khuyết của Hòa Liên Thắng, Đại D tuyệt đối không phải là kẻ không có đầu óc, vấn đề duy nhất là tính cách của hắn quá manh động, làm người lại quá không thực tế. Nếu không trong phim hắn đã không bị A Lạc đập chết lúc đang câu cá.
“Này, Đại D, chuyện Đỗ Bưu là sao vậy?”
Thủ Lĩnh Hòa Liên Thắng, Xuy Kê, gọi điện đến cho Đại D.
Đại D giả vờ tức giận nói: “Còn sao nữa? Mẹ kiếp, giang hồ ẩu đả, lũ khốn Trung Nghĩa Tín dám nổ súng, ông đây suýt nữa thì đi lãnh cơm hộp rồi, lý nào lại thế.”
Xuy Kê hỏi: “Đỗ Bưu chết còn địa bàn của hắn thế nào?”
Đại D nói: “Yên tâm đi, ta đã phái người tiếp quản địa bàn, nhưng cục tức này nhất định phải trả đủ.”
Xuy Kê có hơi cạn lời.
Rõ ràng người được lợi là ngươi, ngươi còn tức giận đùng đùng đi gây sự với người ta, tên Đại D da mặt cũng thật dày.
Có điều những lời này hắn chỉ nghĩ trong lòng không có nói ra.
Bề ngoài Xuy Kê là thủ lĩnh Hòa Liên Thắng, nhưng thực tế hắn chẳng quản được chuyện gì.
Hòa Liên Thắng hơn mười mấy đường chủ, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Người có tiếng nói trong Hòa Liên Thắng là Đặng bá.
Lão già này từ khi về hưu đã nắm giữ quyền lực tài chính của Hòa Liên Thắng, cũng nuôi trong tay không ít người, thế lực phải nói là mạnh nhất.
Nếu không mọi người sẽ không kính trọng hắn như thế.
Xuy Kê nói: “Ta sẽ lấy danh nghĩa xã đoàn tìm Trung Nghĩa Tín hỏi cho ra lẽ. Trong thời gian, hai xã đoàn có thể không đánh thì tốt nhất đừng đánh.”
Đại D cười lớn nói: “Xuy Kê, nếu ngươi xử lý chuyện này ổn thỏa, ta sẽ biếu ngươi một triệu đáp lễ.”
Nếu đánh nhau, đồng nghĩa sẽ phải chi một số tiền lớn phí y tế và trợ cấp gia đình, tuy Đại D rất muốn kiểm tra thành quả huấn luyện đàn em của mình thế nào, nhưng so ra thì hắn vẫn hi vọng sẽ không phải đánh nhau.
Bệnh viện Sài Gòn.
Vương Bảo ngồi trên giường bệnh, ánh mắt lạnh lùng đến cùng cực.
Bốn viên đạn của Trần Quốc Trung suýt nữa đã lấy mạng hắn ta.
Nếu như không phải tim của hắn ta hơi chệch và thể trạng luôn rất tốt, thì lần này có lẽ hắn ta đã không tỉnh lại được.
“Lạt Căn, là ngươi giết Đỗ Bưu à?”
Sắc mặt Vương Bảo tuy rằng có chút tái nhợt, nhưng lời nói vẫn vang dội uy lực, vô cùng khí thế.
Lạt Căn lắc đầu nói: “Lão đại, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Ta chỉ phái người theo dõi, chưa hề động thủ.”
Vương Bảo cười khẩy: “Nếu đã không phải chúng ta, vậy đây chỉ là màn kịch do Đại D tự biên tự diễn. Hừ, tên Đỗ Bưu này, đúng là ngu hết thuốc chữa. Đầu quân dưới trướng Đại D mà còn muốn bảo vệ đàn em cùng địa bàn của mình, đây chẳng phải thể hiện rõ cho người ta thấy hắn không tin tưởng Đại D sao? Nếu đổi là ta ta cũng giết hắn.”
Lạt Căn nói: “Lão đại, giờ chúng ta làm gì?”
Vương Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Loan tin ta đã tỉnh lại, tối nay ngươi dẫn người đoạt lại địa bàn của Đỗ Bưu.”
Lạt Căn nói: “Đã hiểu.”
Vương Bảo nhìn A Tích nói: “Khử Đại D. Ta muốn dùng đầu của hắn lấy uy.”
A Tích gật đầu, đưa tay ra hiệu OK.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại của Lạt Căn vang lên.
Hắn liếc nhìn Vương Bảo, Vương Bảo nói: “Nghe đi.”
Lạt Căn bắt máy, hỏi: “Ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận