Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 180: Phản ứng dữ dội

Chương 180: Phản ứng dữ dội
“Lần này hay rồi, sức mạnh ba người bọn họ hợp lại không thể hù dọa được những xã đoàn khác. Tình thế phát triển đến mức này hoàn toàn là do họ tự tìm lấy.”
Trần Diệu nghe được lời này, trong lòng không khỏi mắng.
Mẹ nó, ngươi đang chỉ gà mắng chó à.
Ngoài mặt thì có vẻ như đang phàn nàn đám người Thái Tử, nhưng thực ra là Tưởng tiên sinh thấy lợi quên nghĩa.
Trần Diệu nói: “A Đống, ngươi đừng lắm lời nữa, ta chỉ muốn hỏi ngươi, có đến hay không?”
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Ta là người của Hồng Hưng. Huynh đệ Hồng Hưng gặp nạn, ta đương nhiên phải đến giúp.”
Trần Diệu vui vẻ nói: “Vậy thì nhanh lên. Đám người Thái Tử sắp không chống đỡ nổi rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống gọi điện cho Hàn Tân.
Giống như Thẩm Đống, Hàn Tân cũng khá hả hê trước tình hình ở Tiêm Sa Chủy.
“A Đống, ngươi đồng ý tăng quân số rồi?”
“Đồng ý rồi. Nhưng mà, ta ước tính ít nhất phải mất bốn tiếng mới tới Tiêm Sa Chủy. Dù sao bây giờ cũng đã gần sáng, các tiểu đệ e là đã ngủ rồi.”
Hàn Tân cười nói: “Chỗ ta cũng một tiếng rưỡi rồi mà vẫn chưa đủ người. Mẹ kiếp, thời gian quá gấp rút, quan trọng là Diệu ca không nói cho chúng ta biết canh giữ Tiêm Sa Chủy sẽ có lợi ích gì. Không có lợi ích, ta không biết nên khích lệ ý chí của các tiểu đệ thế nào nữa.”
Thẩm Đống thở dài nói: “Ai nói không. Tân ca, xác định thời gian đi. Khoảng bốn giờ rưỡi người của ta sẽ đến.”
Hàn Tân nói: “Thật trùng hợp, ta, Khủng Long và Thập Tam Muội cũng đến bốn giờ rưỡi.”
Thẩm Đống cười nói: “Được, vậy đến lúc đó gặp.”
Tối nay Tiêm Sa Chủy xảy ra một cuộc chém giết điên loạn!
Sau khi Vương Bảo chết, Đông Tinh và Hồng Thái không biết tại sao lại đột nhiên liên kết với nhau đánh mạnh vào địa bàn của Hồng Hưng.
Hai bên đánh nhau vô cùng quyết liệt.
Ba người Thái Tử, Trần Hạo Nam và Đại Phi tuy rằng rất mạnh, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự với số người vượt xa hai xã đoàn của bọn họ.
Tưởng Thiên Sinh thấy tình thế không ổn, lập tức rút quân ở Trung Hoàn đi hỗ trợ, miễn cưỡng duy trì tình thế không thắng không bại.
Tuy nhiên, quân tiếp theo của Đông Tinh và Hồng Thái lần lượt đến chi viện.
Nhưng người ở các băng đảng khác của Hồng Hưng vẫn chưa thấy đến.
Ba người Thái Tử kiên trì hơn hai tiếng cuối cùng vẫn thất bại.
Địa bàn chiếm đóng ban đầu đã bị hai xã đoàn cướp mất.
Cũng may bọn họ cần phải phân chia lực lượng để bảo vệ những địa bàn này, nếu không, chỉ sợ địa bàn vốn có của Thái Tử cũng bị bọn họ cướp đi.
Cũng không biết có phải đã thương lương xong rồi không, chỉ thấy một toán người ở các băng đảng khác của Hồng Hưng đã lần lượt đuổi tới lúc bốn giờ rưỡi.
Khi hai xã đoàn nhìn thấy quân tiếp viện của Hồng Hưng, còn chưa bắt đầu đánh mà bọn họ đã ý thức rút lui.
Đúng năm giờ, cảnh sát ập tới, xã đoàn thôi chiến.
Trong một khách sạn thuộc Hồng Hưng, Tưởng Thiên Sinh triệu tập tất cả thủ lĩnh lại họp.
Tưởng Thiên Sinh vốn luôn ôn nhu tao nhã, lần này cũng không kiềm chế được mà đập bàn.
Đầu tiên là tức giận, sau đó liếc nhìn Thẩm Đống và Hàn Tân, nói: “Các vị, nói cho ta biết, tại sao lại đến muộn như vậy?”
Cơ ca ho khan nói: “Tưởng tiên sinh, thật xin lỗi, đêm qua ta uống hơi nhiều nên ngủ sớm. Đợi đến khi các tiểu đệ chạy đến nhà gọi ta thì đã là ba giờ sáng rồi.”
Lê Bàn Tử nói: “Bọn ta cách xa Bắc Giác nhất, lái xe cũng mất hai tiếng. Đợi đến khi tập hợp đủ người đến Tiêm Sa Chủy thì chẳng phải đã muộn lắm rồi sao? A Đống, địa bàn của ngươi gần Tiêm Sa Chủy nhất, sao lại cũng đến muộn như bọn ta?
Kể từ sau sự việc của em rể, Lê Bàn Tử luôn mâu thuẫn với Thẩm Đống.
Mỗi lần họp, chỉ cần có cơ hội thì hắn ta sẽ gây sự với Thẩm Đống.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Hôm qua ta đã phái người đi thâu tóm địa bàn ở thành phố Nguyên Lãng rồi. Để đề phòng Phi Tử Bình dòm ngó, ta bảo tiểu đệ đáng tin cậy của mình đến Nguyên Lãng nên nhất thời thiếu người.”
Tưởng Thiên Sinh hai mắt lóe sáng, nói: “A Đống, ngươi thâu tóm được thành phố Nguyên Lãng rồi sao?”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Không sai.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Sao không báo cáo với ta?”
Thẩm Đống nói: “Ta vốn là dự định hôm nay báo cáo ngươi. Tuy ta thâu tóm được Nguyên Lãng, nhưng cũng không biết có thể giữ được hay không. Cũng may đêm qua trời yên gió lặng, không có ai đến tấn công.”
Trần Diệu cau mày nói: “A Đống, chắc trước đây Thái Tử và A Nam đã truyền đạt ý của Tưởng tiên sinh cho ngươi rồi chứ?”
Thẩm Đống nhàn nhạt nói: “Truyền đạt rồi. Nói là sẽ giúp Thái Tử toàn lực phòng thủ Tiêm Sa Chủy, đồng thời trao một phần lãnh thổ mà bọn ta đã chiếm được cho công ty, một phần chia cho các thủ lĩnh bọn ta, phần còn lại sẽ trao cho Thái Tử. Kết quả, Thái Tử, A Nam và Đại Phi đã không thông báo cho bọn ta mà nhanh chóng đánh vào Tiêm Sa Chủy, sau đó thì ta không còn nghe nói đến vấn đề chia lợi nữa. Ha ha, có ai nói cho ta biết chuyện này là như thế nào không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận