Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 181: Leo lên lưng cọp khó xuống (1)

Chương 181: Leo lên lưng cọp khó xuống (1)
Hàn Tân cười lạnh nói: “Ngoài bốn chữ thấy lợi quên nghĩa, ta không nghĩ ra từ nào khác để giải thích.”
Khủng long đập bàn, lớn tiếng quát: “Khi được lợi thì chẳng hó hé gì. Xảy ra chuyện rồi thì bảo bọn ta liều mạng đến hỗ trợ. Trên đời làm gì có cái đạo lý thế này?”
Mọi người nghe vậy bắt đầu xôn xao.
“A Tân nói không sai, quả thật là có hơi tham tiền phụ nghĩa.”
“Trước đây ta còn tưởng có thể kiếm thêm được chút đỉnh, kết quả lại chẳng có gì”.
“Nói thì hay lắm, đột nhiên đổi ý. Bây giờ xảy ra chuyện rồi, đáng đời.”
...
Thái Tử chiến đấu suốt cả đêm đã bị thương, nghe được lời nói của mọi người, hắn ta cảm thấy xấu hổ nhưng lại không biết phải nói gì.
Không thể đổ lỗi cho Tưởng Thiên Sinh được?
Mặc dù quả thật là hắn ta đã làm theo ý muốn của Tưởng Thiên Sinh.
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Các ngươi đang chất vấn ta sao?”
Tiếng bàn tán trong hội trường lập tức dừng lại.
Bất kể thế nào, Tưởng Thiên Sinh cũng là lãnh đạo của Hồng Hưng, ông ta rất có uy danh.
Chỉ có Thẩm Đống là không sợ hãi, nói: “Tưởng tiên sinh, ngươi cảm thấy mọi người không nên tra hỏi chuyện này sao?”
Hàn Tân hùa theo: “Người khác ta mặc kệ, nhưng ta cần một lời giải thích hợp lý.”
Khủng Long luôn ngưỡng mộ Hàn Tân lập tức tiếp thêm một câu: “Đúng vậy. Không công bằng còn không cho nói, từ lúc nào mà Hồng Hưng trở nên như vậy?”
A Hoa nói: “Nhất định phải có một lời giải thích.”
Mấy thủ lĩnh khác thấy bốn người Thẩm Đống đối đầu với Tưởng Thiên Sinh thì không khỏi giật mình.
Ôi chao, đây là muốn tát vào mặt Tưởng Thiên Sinh sao?
Thái Tử và Trần Hạo Nam nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ thận trọng.
Tưởng Thiên Sinh không ngờ Thẩm Đống vốn luôn trầm tính lại công khai phản đối mình, nghiêm nghị nói: “A Đống, ngươi muốn làm phản sao?”
Thẩm Đống trầm giọng nói: “Tưởng tiên sinh, mặc dù Hồng Hưng là do Tưởng lão gia thành lập, nhưng xã đoàn có thể hưng thịnh phát đạt như hôm nay đều là nhờ mồ hôi và máu của các huynh đệ đã đổ xuống. Ngươi làm lãnh đạo mấy năm qua đều luôn công bằng, duy chỉ có lần này là tranh đoạt địa bàn Tiêm Sa Chủy lại không xử lý thỏa đáng. Nhường Thái Tử, A Nam và Đại Phi ăn thịt mà ngay cả nước canh cũng không chừa lại cho các thủ lĩnh khác. Kết quả miếng thịt không tới miệng thì ngươi lại tức giận với bọn ta, dựa vào đâu chứ?”
Hàn Tân nói: “A Đống nói không sai. Nhưng chỉ cần ta được chia một miếng thịt thì tối qua ta đã phái người đến rồi. Lần này sự thất bại ở Tiêm Sa Chủy là đều là do ba chữ... không công bằng.”
Những lời tuyên bố gay gắt của Thẩm Đống và Hàn Tân khiến không khí trong toàn bộ phòng họp hoàn toàn đóng băng.
Ngay cả Cơ ca vốn là người lắm lời cũng không khỏi cúi đầu, thậm chí không dám thở mạnh.
Dù là Tưởng Thiên Sinh, hay là Thẩm Đống và Hàn Tân thì cũng đều là người không dễ đối phó.
Nếu chuyện lần này không xử lý ổn thỏa, thì nội bộ Hồng Hưng có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Giờ phút này, sắc mặt Tưởng Thiên Sinh lại càng tối sầm hơn nữa.
Cuối cùng ông ta cũng nhận ra, Thẩm Đống và Hàn Tân là muốn giáng cho ông ta một đòn.
Trần Diệu thấy Tưởng Thiên Sinh lâm vào thế bí, hắn ta ho khan một tiếng, nói: “A Đống, A Bân, việc ở Tiêm Sa Chủy không liên quan gì đến Tưởng tiên sinh và Thái Tử, là do ta muốn lấy thêm phần cho công ty, nên mới kêu ba người Thái Tử dẫn đàn em đi đánh Tiêm Sa Chủy. Đáng buồn là ta đã nghĩ việc này quá đơn giản, không ngờ Đông Tinh và Hồng Thái sẽ liên thủ đánh bọn ta, nên mới mặt dày nhờ các thủ lĩnh giúp đỡ.”
“Tưởng tiên sinh, các thủ lĩnh, ta có lỗi với mọi người, có lỗi với Hồng Hưng, nguyện nhận mọi sự trừng phạt.”
Tưởng Thiên Sinh nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.
Trần Diệu đã chủ động gánh tôi, coi như là kéo ông ta thoát khỏi vũng lầy.
Nếu không, Thẩm Đống với Hàn Tân tiếp tục tranh luận thì thể diện của hắn ta sẽ mất hết
Thẩm Đống đương nhiên biết Trần Diệu đang gánh tội thay Tưởng Thiên Sinh, hắn điềm tĩnh nói: “Diêu ca, thủ lĩnh bọn ta cộng lại chẳng qua cũng chỉ chiếm ba mươi phần trăm mà thôi, ngươi hà tất vì chút đỉnh tiền mà khiến mọi chuyện thành thế này?”
Trần Diệu nói: “Ta thừa nhận mình có hơi keo kiệt. Mọi người muốn xử phạt ta thế nào ta cũng không có ý kiến.”
Thẩm Đống thậm chí còn đối đầu với Tưởng Thiên Sinh, đương nhiên không ngại nói xấu Trần Diệu, thế là hắn nói: “Ta nghe nói đêm qua các huynh đệ Hồng Hưng thương vong hơn năm trăm sáu mươi người, tiền phí thuốc men và trợ cấp cũng đã đạt đến một trăm triệu đô la Hồng Kông.”
Thái Tử không khỏi nói: “A Đống, Diệu ca từng cống hiến rất nhiều cho xã đoàn, ngươi...”
P/s : cầu đề cử, cầu kim phiếu bạo chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận