Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 187: Chiếm lại lãnh địa lần nữa (2)

Chương 187: Chiếm lại lãnh địa lần nữa (2)
Đại D cười lớn nói: “Hai ngày nữa, ta có tổ chức một bữa tiệc cảm ơn ở Hữu Cốt Khí.”
Thẩm Đống nói: “Như vậy cũng gần được. Bye bye.”
Nhìn bóng dáng đám người Thẩm Đống rời đi, sắc mặt Đại D vô cùng nghiêm nghị.
Trận chiến vừa rồi, sức chiến đấu của thuộc hạ Thẩm Đống thể hiện ra đã khiến hắn ta vô cùng khiếp sợ.
Nếu hai nhà bọn họ đánh nhau, Đại D cảm thấy mình nhất định sẽ thua.
Mẹ kiếp, người này thật sự rất đáng sợ.
Không phải vạn bất đắc dĩ, tốt hơn hết là không nên đắc tội với hắn.
Đại D thầm nghĩ.
Bên kia, liên quân Hồng Hưng và Hòa Liên Thắng cũng giành được thắng lợi.
Hai xã đoàn gần như là dốc toàn bộ lực lượng, tổng số người lên đến con số kinh khủng là bảy nghìn người.
Mỗi người bọn họ tấn công vào hai hướng nam bắc, khiến cho người của Đông Tinh không thể bao đồng mọi mặt được.
Sau cái chết của đường chủ và rất nhiều tiểu đệ, Lạc Đà không thể dẫn theo tàn binh bại tướng quay về địa bàn của mình.
Ai ngờ địa bàn của hắn ta đã bị Trần Hạo Nam và Đại Phi san bằng từ lâu rồi.
Lạc Đà giận tím mặt, hai bên lại đại chiến một lần nữa.
Khi càng có nhiều tiểu đệ của Hồng Hưng và Hòa Liên Thắng tụ tập lại, Lạc Đà không dám ham chiến, đành phải hoảng sợ dẫn theo thủ hạ của mình chạy thục mạng.
Khi Thẩm Đống đến, Hồng Hưng và Hòa Liên Thắng đang dọn dẹp chiến trường.
Hàn Tân hỏi: “A Đống, bên chỗ ngươi vẫn ổn chứ?”
Thẩm Đống nhún nhún vai nói: “Mọi chuyện thuận lợi hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Sức chiến đấu của thủ hạ Đại D rất được, chúng ta dễ dàng xử lý được Mi thúc.”
Hàn Tân kinh ngạc hỏi: “Mi thúc xuống dưới bán trứng vịt muối sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Ông ta suýt chút nữa bị Đại D chém thành hai mảnh, cũng may ông già đó chạy nhanh.”
Hàn Tân nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy xung quanh không có ai, cho nên hắn ta nhẹ nhàng nói: “Sau khi buông bỏ Tiêm Sa Chủy, sự hợp tác giữa chúng ta và Hòa Liên Thắng cũng kết thúc. Sau này Tiêm Sa Chủy tạo thế chân vạc, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện lộn xộn.”
Thẩm Đống hiểu ý Hàn Tân.
Hôm nay Tiêm Sa Chủy chỉ còn lại Hồng Hưng, bang Hào Mã tam đại xã đoàn cùng với Hòa Liên Thắng, tạo thành tình thế chân vạc.
Còn những tiểu xã đoàn bừa bãi lộn xộn khác chỉ có thể dựa vào hơi thở của bọn họ để kiếm cơm.
Cái này giống như ba nước Ngụy Thục Ngô, cơm bản là không thể cùng nhau chung sống hòa bình.
Thẩm Đống cười nói: “Chỉ cần hàng tháng chúng ta được chia ba bốn mươi vạn là được rồi, chuyện khác có liên quan gì đến chúng ta sao?”
Hàn Tân mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Bốn giờ sáng, Tưởng Thiên Sinh thủ lĩnh của Hồng Hưng lại tổ chức cuộc họp một lần nữa.
So với ngày hôm qua, lúc này Tưởng Thiên Sinh mang đến cho mọi người một loại cảm giác hưng phấn.
Đầu tiên ông ta khen ngợi tất cả các thủ lĩnh, sau đó với với Trần Diệu: “D Diệu, các ngươi đã thống kê nhân số thương vong xong chưa?”
Trần Diệu nói: “Đã thống kê xong. Hồng Hưng chúng ta có tổng cộng ba trăm hai mươi bốn tiểu đệ bị thương, ba mươi tám tiểu đệ tử vong, tiền chữa trị và tiền an ủi cho những người đã hy sinh khoảng chừng hai nghìn vạn.”
Tưởng Thiên Sinh gật đầu nói: “Sáng sớm ngày mai sẽ đi phát tiền.”
Trần Diệu nói: “Ta hiểu rồi.”
Nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, Thẩm Đống âm thầm hừ một tiếng.
Bọn họ làm như vậy, hiển nhiên là đang cố ý lấy lòng các đường chủ.
Khi tranh giành công ty, bất kể là Tưởng Thiên Sinh có đồng ý hay không, ông ta đều phải ra mặt, đây là quy tắc.
Nếu không, lần sau mọi người sẽ không giúp đỡ ông ta.
Có thể trở thành thủ lĩnh của Hồng Hưng thì không có kẻ nào là kẻ ngốc cả, bọn họ biết rõ đằng sau những lời của Tưởng Thiên Sinh nhất định có gì đó mới có thể nói những lời này.
Quả nhiên, lời nói của Tưởng Thiên Sinh đột nhiên thay đổi nói: “Tục ngữ có câu, tấn công thành thì dễ thủ thành thì khó. Thủ hạ của Thái Tử không được nhiều cho lắm, nếu muốn quản lý một địa bàn Tiêm Sa Chủy lớn như vậy cũng không dễ dàng gì. Ý của ta là mỗi đường khẩu sẽ phái hai trăm tiểu đệ đến đây để hỗ trợ bảo vệ, đợi đến lúc Thái Tử chiêu mộ đủ nhân thủ, những tiểu đệ này sẽ rút lui, mọi người cảm thấy thế nào?’
Mọi người nghe xong, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt bí ẩn.
Ai cũng biết, hơn hai trăm đệ tử này của mình đến đây nhất định phải dốc sức liều mạng với người khác, nhất là trong khoảng thời gian vừa mới chiếm được địa bàn và đang trong thời kỳ bất ổn nhất này, có lẽ Đông Tinh hoặc là Hồng Thái sẽ đến tranh giành.
Đến lúc đó, nói không chừng sau này những tiểu đệ này sẽ trở thành nhóm bia đỡ đạn đầu tiên trong cuộc chiến tiếp theo.
P/s : cầu kim phiếu, đề cử !
Bạn cần đăng nhập để bình luận