Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 191: Vua bắn súng Bành Dịch Hành

Chương 191: Vua bắn súng Bành Dịch Hành
Nói tới đây, Thẩm Đống nhớ tới người mẹ kiếp trước bởi vì bị mình liên lụy mà bị phần tử phạm tội lái xe đâm chết, trong ánh mắt hiện lên sự buồn bã.
Âu Vịnh Ân như cảm nhận được nỗi đau của Thẩm Đống, nói: "Ngươi và những xã hội đen ta từng gặp không giống nhau chút nào."
Thẩm Đống điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói: "Một người phụ nữ sinh lòng tò mò về một người đàn ông có nghĩa là người phụ nữ này bắt đầu rơi vào tay giặc. Âu tiểu thư, ta đã có hai người bạn gái, tốt nhất ngươi đừng yêu ta."
Âu Vịnh Ân bĩu môi, nói: "Ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Cho dù coi trọng ngươi, cũng chỉ chơi đùa qua đường mà thôi, tuyệt đối sẽ không coi là thật. Cho nên, ngươi cũng không cần lo lắng."
Thẩm Đống giơ ngón tay cái lên, nói: "Mày liễu không nhường mày râu, rất phóng khoáng.
Nửa giờ sau, Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân đi tới một sân bắn ở Central.
Âu Vịnh Ân hiển nhiên là khách quen của nơi này, cô nói một lời với người phụ trách, Thẩm Đống lập tức trở thành hội viên tạm thời của sân bắn.
Tiến vào sảnh một nhà hàng Tây, Âu Vịnh Ân quét mắt một vòng, thấy góc Tây Bắc một người đàn ông đẹp trai nét mặt u buồn đang ăn cơm, cô vội vàng đi tới.
"Sư phụ, ngài đi đâu vậy? Đã một tháng rồi ta không gặp ngài." Sắc mặt Âu Vịnh Ân vui mừng nói.
Người đàn ông u buồn ngẩng đầu, nói: "Ta đến Đăng Tháp Quốc du lịch một vòng. Gần đây ngươi luyện súng thế nào rồi? Trình độ bắn súng có bị thụt lùi không?"
Âu Vịnh Ân đắc ý nói: "Nhất định có thể khiến ngài giật mình chấn động."
"Hy vọng là vậy."
Người đàn ông u buồn tươi cười, hắn ta nhìn Thẩm Đống, sắc mặt không khỏi biến đổi, nụ cười vốn treo trên mặt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn ta cảm thấy một sự bất an mãnh liệt từ trên người Thẩm Đống.
Từ khi kỹ thuật bắn súng thành công tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải nhân vật nguy hiểm như thế.
Âu Vịnh Ân nói: "Sư phụ, giới thiệu cho ngài một chút. Vị này là Thẩm Đống, đại ca băng Hồng Hưng. Thẩm tiên sinh, vị này là sư phụ dạy ta bắn súng, cũng là Bành Dịch Hành tiên sinh liên tục ba lần đạt được quán quân bắn súng Hồng Kông."
Thẩm Đống nghe thế, trong lòng không khỏi chấn động.
Trong vô số phim Hồng Kông, có thể đạt được danh hiệu vu súng chỉ có một người, đó chính là Vua bắn súng - Bành Dịch Hành.
Chỉ cần có súng trong tay, Bành Dịch Hành có thể đánh xuyên một cục cảnh sát, quả thực cựu kỳ lợi hài.
"Bành tiên sinh, chào ngài."
Thẩm Đống vươn tay ra, mỉm cười chào hỏi.
Bành Dịch Hành ánh mắt sắc bén, đánh giá tay Thẩm Đống một chút, nói: "Thẩm tiên sinh, mặc dù ngài không có vết chai trong lòng bàn tay, nhưng ta cảm giác ngài nhất định là một vị cao thủ bắn súng siêu cấp."
Thẩm Đống nhìn tay mình, nói: "Tại sao?"
Bành Dịch Hành nói: "Chỉ là cảm giác."
Âu Vịnh Ân cười nói: "Sư phụ, người sai rồi. Thẩm tiên sinh chưa bao giờ vào sân bắn đâu."
Bành Dịch Hành nói: "Cao thủ bắn súng đi ra từ trường bắn úng chỉ là cao thủ trên lý thuyết, một khi tiến vào thực chiến chân chính, có thể phát huy ra bao nhiêu thực lực, còn phải xem tố chất tâm lý của tay súng này và các phương diện năng lực khác. Mà Thẩm tiên sinh không giống vậy, cậu ấy là cao thủ thực chiến."
Thẩm Đống nói: "Bành tiên sinh quá khen. Ta chỉ là người giang hồ, thỉnh thoảng dùng súng cũng là để tự vệ mà thôi."
Bành Dịch Hành hai mắt sáng quắc nhìn về phía Thẩm Đống, nói: "Thẩm tiên sinh, ta muốn đấu với ngươi một trận."
Âu Vịnh Ân giật mình hô lên: "Không phải chứ?"
Âu Vịnh Ân theo Bành Dịch Hành học bắn súng hai năm ròng, với tính cách cao ngạo của người thầy này cô không thể quen thuộc hơn.
Đừng nói người bình thường, ngay cả Miêu Chí Thuấn được xưng là đệ nhất vua bắn súng trong giới cảnh sát Hồng Kông, Bành Dịch Hành cũng không thèm để vào mắt.
Trăm triệu lần không nghĩ rằng hắn ta sẽ chủ động mời Thẩm Đống so tài với mình, điều này chứng tỏ Bành Dịch Hành hoàn toàn coi Thẩm Đống là đối thủ.
Thẩm Đống cười nói: "Vậy chơi một chút là được."
Âu Vịnh Ân nói: "Sư phụ, Thẩm tiên sinh nói cuộc thi bắn súng của chúng ta chỉ là trò chơi trẻ con."
Bành Dịch Hành nói: "Trong mắt chuyên gia chân chính, cuộc thi của chúng ta đúng là trẻ con."
Âu Vịnh Ân nhìn thoáng qua Thẩm Đống, nói: "Sư phụ, để ta so với anh ta trước. Anh ta có thể thắng ta, mới có tư cách làm đối thủ của ngài."
Bành Dịch Hành mỉm cười nói: "Được."
Ba người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Âu Vịnh Ân hỏi Thẩm Đống không ít chuyện về xã đoàn.
Thẩm Đống không giấu diếm, nói một ít tin đồn không quan trọng trên giang hồ, khiến cho Bành Dịch Hành và Âu Vịnh Ân nghe đến say sưa.
Ăn cơm xong, ba người uống chén trà, rồi đi tới sân bắn.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, gió thổi rất ấm áp, vô cùng thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận