Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 203: Tống Tử Hào cảm kích (1)

Chương 203: Tống Tử Hào cảm kích (1)
Trong con ngươi Lý Hiền - người phụ trách O Ký hiện lên một tia tinh quang, nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Đống, ta đã biết hắn không phải là tên côn đồ bình thường. Bây giờ xem ra, ta vẫn coi thường hắn, vậy mà lại biết tạo quan hệ tốt với cảnh sát chúng ta."
Trần Gia Câu nói: "Nói đến chuyện này, chúng ta phải cảm ơn hắn thật tốt một phen. Nếu không nhờ hắn báo trước cho ngài biết chuyện ở khách sạn Quân Duyệt, chỉ sợ bọn cướp đã cướp châu báu đi rồi."
Lý Hiền mỉm cười nói: "Thẩm Đống là một người không có lợi không dậy sớm. Hắn làm như vậy, hoàn toàn là vì giúp đỡ cấp dưới báo thù. Gia Câu, nghe nói Tống Tử Kiệt vừa mới chuyển tới sở cảnh sát chúng ta và Tống Tử Hào thân tín của Thẩm Đống là anh em ruột, chuyện này là thật hay giả?"
Trần Gia Câu nói: "Là thật. Hai anh em bọ họ đã cắt đứt quan hệ. Nghe nói Tống Tử Hào nhiều lần muốn xin Tử Kiệt tha thứ, nhưng lần nào Tử Kiệt cũng đuổi hắn ra ngoài."
Lý Hiền trong lòng khẽ động, nói: "Hình như ta biết vì sao Thẩm Đống phải quyên góp xe cho chúng ta rồi? Hắn hẳn là muốn giúp Tống Tử Hào, còn Tống Tử Hào muốn chứng minh với Tử Kiệt, hắn là một thương nhân đường hoàng."
Trần Gia Câu nói: "Tống Tử Hào này ngược lại là một người rất cố chấp."
Lý Hiền nói: "Ngươi phải nói Thẩm Đống là người đủ nghĩa khí."
Xong khí làm lễ quyên góp xe xong, Thẩm Đống và Tống Tử Hào vào phòng làm việc của Lâm Quốc Hùng.
Bên trong ngoại trừ Lâm Quốc Hùng, còn có cố vấn Đổng Phiếu của hắn.
Sau khi khách khí một phen, Thẩm Đống đi thẳng vào vấn đề: "Cục trưởng Lâm, vị này là Tống Tử Hào tiên sinh, người phụ trách công ty đầu tư Đằng Phi của chúng ta, cũng là anh ruột của cảnh sát Tống Tử Kiệt tiên sinh."
Lâm Quốc Hùng nói: "Thẩm tiên sinh, ngài nói những lời mày là có ý gì?"
Thẩm Đống cười nói: "Cục trưởng Lâm, Tống Tử Hào từng làm sai, cũng đã vào ngục giam chịu sự trừng phạt. Bây giờ cậu ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cảnh sát Tống Tử Kiệt lại không chịu tha thứ cho cậu ấy. Chúng ta đến đây quyên xe, chủ yếu là vì chứng minh với cảnh sát Tống một việc, đó chính là anh trai của cậu ta Tống Tử Hào đã sửa chữa sai lầm, trở thành một thương nhân đàng hoàng. Đồng thời, chúng ta cũng hy vọng cảnh sát không nên lấy lý do Tống Tử Hào từng vào tù mà cản trở cảnh sát Tống thăng chức."
Tống Tử Hào cảm kích nhìn Thẩm Đống, nói: "Cục trưởng Lâm, A Kiệt vì chuyện của ta mà không được thăng chức nhiều năm, điều này khiến ta vô cùng xấu hổ. Lần quyên góp xe này cũng hy vọng có thể giúp em ấy có được một cơ hội cạnh tranh công bằng."
Lâm Quốc Hùng nói: "Thì ra là thế. Thẩm tiên sinh, Tống tiên sinh, các ngươi yên tâm, Tống Tử Kiệt bây giờ là cảnh sát của sở cảnh sát Central chúng ta, chỉ cần cậu ấy có biểu hiện tốt, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không làm như không thấy."
Tống Tử Hào hào hứng nói: "Vậy cảm ơn cục trưởng Lâm."
Nửa giờ sau, Lâm Quốc Hùng tự mình tiễn Thẩm Đống và Tống Tử Hào xuống lầu.
Nhìn chiếc xe đang dần rời đi, Đổng Phiếu thở dài và nói: “Vì mong được em trai tha thứ nên bỏ ra hơn 3 triệu để mua một cái ô tô tặng cho cục cảnh sát chúng ta, thật đúng là một người anh trai tốt.”
Lâm Quốc Hùng gật đầu: “Tống Tử Kiệt đang ở đâu? Kêu hắn đến văn phòng gặp ta.”
Đổng Phiếu đáp: “Được.”
Rất nhanh, Tống Tử Kiệt đã có mặt trong văn phòng của Lâm Quốc Hùng.
Lâm Quốc Hùng nói: “A Kiệt, ta tin rằng ngươi đã biết chuyện anh của ngươi tặng xe, có suy nghĩ gì hay không?”
Tống Tử Kiệt hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Hắn ta chỉ đang ra vẻ mà thôi. Thự trưởng, ngươi đừng nên tin hắn ta.”
Lâm Quốc Hùng thở dài nói: “Xem ra ngươi có hiểu lầm rất sâu sắc với đại ca mình nhỉ.”
Tống Tử Kiệt mấp máy môi, nói: “Ta không có hiểu lầm gì đối với hắn cả. Nếu không vì hắn thì ba của ta đã không chết.”
Lâm Quốc Hùng khuyên: “A Kiệt, không có điều nào tốt hơn biết sai mà sửa. Đại ca ngươi đã trả giá đắt vì hành vi của hắn, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu có một ngày hắn chết ngay trước mặt ngươi thì ngươi thật sự không đau lòng chút nào hay sao?”
Nhìn thấy Tống Tử Kiệt im lặng không nói gì, Lâm Quốc Hùng tiếp tục nói: “Ngươi đừng nghĩ rằng bởi vì anh ngươi tặng cho sở cảnh sát chúng ta mười hai chiếc xe cảnh sát nên ta mới nói tốt cho hắn, mà là ta cảm thấy đại ca ngươi thật sự rất đáng thương. Lúc nói chuyện về ngươi, trong mắt hắn tràn đầy sự áy náy, tự trách và hối hận, cho dù là ảnh đế xuất sắc nhất cũng không diễn kịch như vậy được đâu. A Kiệt, trở về suy nghĩ kỹ lại đi, đừng để cho sau này hối hận không kịp.”
Tống Tử Kiệt đi đến trước cửa, đột nhiên quay người lại nói: “Thự trưởng, hắn vẫn luôn làm việc cho Thẩm Đống của Hồng Hưng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận