Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 225: Chiến lược của Hồng Hưng (1)

Chương 225: Chiến lược của Hồng Hưng (1)
A Hoa suy nghĩ rồi nói: “Dù cho có thắng trận đi chăng nữa thì nhất định cũng chỉ là một thắng lợi bi thảm. Xét từ những trận đại chiến giữa các xã đoàn trong quá khứ, nếu bốn xã đoàn liên thủ lại tấn công thì thương vong của chúng ta sẽ không dưới 500 người.”
Thẩm Đống nói: “Tiền thuốc men, y tế, chăm sóc, dinh dưỡng, còn có phí an gia, tính bình quân là khoảng 20 vạn, nhân lên là 100 triệu. Ví dụ như không xảy ra tranh đấu, chúng ta phải mất ba năm mới thu hồi được số tiền này đúng không? Vậy thì đáng giá để giữ Vượng Giác sao?”
A Hoa gật đầu nói: “Đúng thật là không đáng. Nhưng nếu từ bỏ dễ dàng như vậy thì chỉ sợ rằng các huynh đệ khác sẽ không cam lòng. Cũng khó mà giải thích lại với Tưởng tiên sinh.”
Trong mắt Thẩm Đống lóe lên một tia lạnh lẽo, nói: “Cho nên ta muốn đánh cho bọn họ một trận nhớ đời, để sau này bọn họ không dám gây rắc rối với chúng ta nữa, sau đó chúng ta sẽ rút lui. Cùng lúc đó sẽ phái người đi đánh Nguyên Lãng.”
“Nguyên Lãng?”
Vẻ mặt của A Hoa rất ngạc nhiên.
Thẩm Đống giải thích: “Đúng vậy. Nguyên Lãng cách gần Bằng Thành, bên cạnh là Đồn Môn và Thuyên Loan. Chỉ cần đuổi Phi Tử Bình của Đông Tinh đi thì đó sẽ trở thành địa bàn của chúng ta, như vậy thì các địa bàn đã thông với nhau. Đến lúc đó, ta sẽ dồn toàn lực để mua đất ở Thiển Thủy Loan rồi xây nhà ở. A Hoa, ngươi có tin không, chỉ với những dự án bất động sản ở Thiển Thủy Loan này, có thể giúp các ngươi trở thành tỷ phú trong vòng nhiều nhất là ba năm.”
A Hoa gật đầu nói: “Đống ca, ngươi nói gì ta cũng tin.”
Thẩm Đống nói: “Được, đi gọi mọi người tập hợp lại đi. Chuyện đánh Nguyên Lãng giao cho Phi Cơ, dẫn theo huynh muội Thiên Dưỡng Nghĩa và một trăm bộ đội đặc chủng nữa. Có những người này hỗ trợ, Phi Tử Bình chắc chắn không phải đối thủ của Phi Cơ. Những người khác đi với ta đến Vượng Giác, đêm nay ta sẽ tự mình ra tay, dùng máu của bốn xã đoàn kia để cảnh báo cho tất cả các xã đoàn trên đảo Hồng Kông này biết, Thẩm Đống ta một khi đã nổi giận thì hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào.”
A Hoa vừa nghe thì cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Làm đại quản gia đáng tin cậy nhất của Thẩm Đống, không có ai có thể biết rõ sự biến thái của Thẩm Đống hơn hắn ta.
Ba ngày trước, Phong Vu Tu, Thiên Dưỡng Sinh, A Kiệt, Trần Huy và Phi Cơ, năm cao thủ hàng đầu đã liên thủ chiến đấu với Thẩm Đống.
Trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, Thẩm Đống thực sự đã đánh bại tất cả bọn họ trong vòng chưa đầy năm phút.
A Hoa kinh ngạc ngạc đến nỗi trợn mắt há mồm, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Những người khác cũng sững sờ không kém, chưa tin được đó là sự thật.
Những trận chiến trước đây, Thẩm Đống cơ bản không có ra tay.
Bây giờ hắn muốn tự mình xuất chiến, có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó sẽ ra sao.

A Hoa vừa mới rời đi thì Thẩm Đống nhận được điện thoại của Tưởng Thiên Sinh.
Bốn xã đoàn lớn đang tập trung tiểu đệ lại một cách rầm rộ, hành động lớn này đương nhiên không thể qua được mắt của Tưởng Thiên Sinh.
“A Đống, chắc ngươi đã biết chuyện giữa Hồng Thái, Đông Tinh, Trung Nghĩa Tín và Hòa Liên Thắng rồi đúng không?”
“Vừa mới nghe nói. Tưởng tiên sinh, Hòa Liên Thắng có ý gì?”
”Ta đã gọi điện cho Đặng bá, ý của hắn ta là sẽ không can thiệp vào.”
“Ha ha, lão già này không sợ ba xã đoàn kia liên thủ lại cướp đoạt địa bàn của ông ta chứ?”
”A Đống, suy nghĩ của ngươi thế nào?”
“Đánh. Để cho mọi người biết Hồng Hưng không phải là quả hồng mềm dễ bóp.”
“Đúng thế, đây chính là thái độ mà ta muốn thấy ở ngươi.”
“Tưởng tiên sinh, có phải bọn họ muốn đánh chiếm địa bàn của chúng ta ở Du Tiêm Vượng hay không?”
“Tám phần là như thế. Ngươi có ý tưởng gì?”
”Ta cảm thấy chúng ta không nên quá bị động được. Khách quan mà nói thì chúng ta không phải là đối thủ khi ba xã đoàn kia hợp tác với nhau. Đánh trực diện không phải là kế hoạch tốt. Ý của ta là chúng ta nên chủ động tấn công, không phải bọn họ sẽ tập trung đánh ở Du Tiêm Vượng sao? Vậy thì chúng ta sẽ tập hợp binh lực của mình để đánh địa bàn của bọn họ. Cái này gọi là ngươi đánh phần ngươi, ta đánh phần ta. Có lẽ chúng ta sẽ thiệt hại nặng nề, nhưng mà bọn họ cũng đừng mơ ăn được miếng ngon. Chỉ cần con số thương vong của đối phương vượt quá hai ngàn người thì không chỉ có cảnh sát không thể nhịn được nữa mà chính họ cũng sẽ không chịu nổi đâu.”
Tưởng Thiên Sinh cười ha ha, nói: “Ngươi định dùng chiến thuật phương bắc sao. Được rồi, ta sẽ cân nhắc.”
Thẩm Đống nói: “Tưởng tiên sinh, ta cần báo một việc nữa với ngươi. Nếu thật sự tấn công thì thì ta sẽ nhân cơ hội này để đuổi Phi Tử Bình ra khỏi Thiển Thủy Loan, để Nguyên Lãng hoàn toàn về tay ta. Ngươi có ý kiến gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận