Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 234: Doạ cho năm đại sát thủ bỏ chạy (1)

Chương 234: Doạ cho năm đại sát thủ bỏ chạy (1)
Tư Đồ Hạo Nam nhặt được cái mạng về, nào còn dám đứng đó, cuộn tròn lăn trên mặt đất một vòng, né trách khỏi phạm vi tấn công của Thẩm Đống.
Mặc dù Khả Nhạc và A Ô đã cứu được Tư Đồ Hạo Nam, nhưng đao của người trước đã bị chém đứt, đao của người sau cũng xuất hiện một vết nứt lớn.
Thái Tử hô to: “Đường đao của hắn quá mức sắc bén, chúng ta không phải là đối thủ, chạy mau.”
Tám người đã chết ba người!
Năm cao thủ còn lại thì vừa lăn vừa bò, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy vào trong đám đông.
Trong tình huống như thế này, trốn tránh trong đám đông là biện pháp an toàn nhất.
Đáng tiếc, trước mặt Thẩm Đống, người có sức mạnh và tốc độ đã vượt qua giới hạn cơ thể của con người thì bọn họ vẫn là quá chậm.
Thẩm Đống đã đuổi kịp được A Ô cách hắn gần nhất, một đao chém xuống.
“A.”
A Ô kêu lên một tiếng thảm thiết, gục xuống mặt đất.
Thẩm Đống không hề có chút xót thương nào mà dẫm lên trái tim hắn ta.
“Ộc.”
Miệng A Ô phun ra máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Thiên Hồng và A Hanh chứng kiến A Ô chết thê thảm như thế thì vô cùng bi thống, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Đống với dáng vẻ tràn ngập hận thù.
Thẩm Đống lạnh lùng nói: “Nhìn ta thế thì có thể giết được ta sao? Nếu ánh mắt có thể giết người thì các ngươi đã chết không toàn thây từ lâu rồi. Hừ, bây giờ không phải các ngươi còn bốn người ư? Có giỏi thì đừng chạy. Ta liền dùng một thanh đao bình thường đánh với các ngươi, cho các ngươi một cơ hội để báo thù. Dám đến không? Mẹ nó các ngươi dám đến không?”
Thiên Hồng và A Hanh đứng trong đám người, không nói được câu nào.
Bởi vì thật sự bọn họ không dám.
Không có cách nào khác, Thẩm Đống quá mạnh mẽ, đây căn bản không phải là sức mạnh của một người bình thường.
Còn Khả Nhạc và Tư Đồ Hạo Nam đã chạy mất tăm mất tích từ lâu.
“Một đám chuột nhắt nhát gan mà cũng dám chạy đến đoạt địa bàn của ta, mẹ nó đúng là không biết sống chết.”
Thẩm Đống trào phúng một phen, liếc nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử bị dọa cho quay người chạy về sau.
Thẩm Đống cảm nhận được chỗ mà năm người A Quỷ ẩn nấp, không quan tâm đến bọn họ mà khí vận đan điền, hô lớn: “Thái Tử chạy rồi.”
“Thái Tử chạy rồi.”
…...
Liên tục hô bảy tám tiếng, đám tiểu đệ của Hồng Thái nhìn về phía sau, quả nhiên đã không còn thấy bóng dáng Thái Tử đâu nữa.
“Mẹ kiếp, Thái Tử chạy thật rồi.”
“Đừng đánh nữa, chạy mau.”
…...
Đám tiểu đệ của Hồng Thái mất hết tinh thần chiến đấu, bắt đầu bỏ chạy bốn phía.
Trên thực tế, Thẩm Đống cũng không có ý định sẽ giết chết Thái Tử.
Bởi vì nếu giết Thái Tử thì thù hận giữa hắn và Hồng Thái sẽ mãi mãi không có cách nào hóa giải. Chuyện này sẽ vô cùng bất lợi đối với Thẩm Đống sau này, nếu hắn muốn phát triển việc kinh doanh buôn bán trong tương lai.
Hôm nay, sở dĩ hắn đại khai sát giới chỉ là muốn tạo dựng danh tiếng cho bản thân mà thôi, khiến cho đám đầu trâu mặt ngựa đó kinh sợ mà không dám làm phiền hắn nữa.
Nói một cách thẳng thừng thì hắn đang mở đường cho đế chế thương nghiệp của hắn trong tương lai.
Rất rõ ràng, Thẩm Đống đã đạt được mục đích.
1000 người VS 3500 người!
Trong vòng chưa đầy mười lăm phút, hắn đã càn qué Hồng Thái một cách sạch sẽ, còn giết chết bốn cao thủ hàng đầu của ba xã đoàn lớn.
Chiến tích huy hoàng như thế đã đủ để khiến mọi người sợ hãi!
Thẩm Đống nói: “A Kiệt, lập tức đi chi viện cho A Huy. Dựa theo kế hoạch trước đó, chúng ta đi đến Phố Portland.”
Lý Kiệt gật đầu nói: “Được.”
Vì để ngăn chặn thế tiến công của Đông Tinh và Trung Nghĩa Tín mà bên Trần Huy, Thiên Dưỡng Sinh cũng phải trả một cái giá đắt, hơn hai trăm huynh đệ bị thương vong.
Thế nhưng con số thương vong của đối phương còn nhiều hơn họ ít nhất là gấp ba lần.
Không có cách nào, một trăm quân nhân xuất ngũ được trang bị quần áo chống đâm thực sự là quá mạnh mẽ, ba bốn tên côn đồ bình thường không phải là đối thủ của một người trong bọn họ.
“Trần Huy, A Sinh, A Tu, chúng ta rút lui, để các huynh đệ đến Phố Portland.” Lý Kiệt dùng một đao chém chết một tên côn đồ, cả người dính đầy máu tươi, nói với ba người.
Trần Huy đáp: “Được, các huynh đệ rút lui.”
Bốn đại cao thủ dẫn theo hai trăm quân nhân xuất ngũ có khí thể vững như núi đá, mạnh mẽ chống trả lại từng đợt tấn công của hai xã đoàn lớn.
Liên Hạo Đông nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Mẹ kiếp, đám người này thật lợi hại.”
Dựa theo kế hoạch đã bàn trước, ban đầu họ định dùng binh lực áp đảo để xử lý Thẩm Đống, sau đó dùng khí thế hùng hồn để tấn công và đánh cướp Phố Portland.
Nhưng không bao ngờ nghĩ được rằng Thẩm Đống và đám thuộc hạ của hắn lại có thể mạnh đến mức này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận