Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 237: Thay đổi chiến lược (2)

Chương 237: Thay đổi chiến lược (2)
Thẩm Đống vừa định nói chuyện thì Lý Kiệt cầm điện thoại đi tới, đưa cho hắn và nói: “Đống ca, Phi Cơ gọi điện đến.”
Thẩm Đống nhận lấy điện thoại, hỏi: “Xong việc rồi à?”
Phi Cơ đắc ý nói: “Đống ca, ta đã đưa Phi Tử Bình đi bán muối rồi, sau này Thiển Thủy Loan chính là của chúng ta.”
Thẩm Đống cười ha ha nói: “Tốt lắm, ngươi đã làm như thế nào?”
Phi Cơ đáp: “Chúng ta đã mai phục trên đường mà Phi Tử Bình quay về. Tên này vô cùng nóng vội quay về nên đã rơi vào bẫy của chúng ta. Đống ca, bây giờ ta sẽ dẫn theo các huynh đệ đi chi viện cho ngươi.”
Thẩm Đống nói: “Không cần đâu. Nếu so với Vượng Giác thì Thiển Thủy Loan càng quan trọng với chúng ta hơn. Ngươi hãy bảo vệ cho tốt vào là được.”
Phi Cơ đáp: “Đã rõ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống nói với Thập Tam Muội: “Bây giờ toàn bộ Nguyên Lãng đã là địa bàn của ta.”
Thập Tam Muội giơ ngón cái lên, khâm phục nói: “Ngươi đúng là giỏi tính kế thật đó.”
Dùng sáu con phố ở Vượng Giác để đổi lấy Thiển Thủy Loan đang trong thời kỳ phát triển vượt bậc, cuộc mua bán này dù xét thế nào cũng thấy Thẩm Đống lời to.
Ở bên nửa kia, cuộc chiến tranh đoạt địa bàn ở Tiêm Sa Chủy đã bắt đầu.
Hai bên vừa gặp nhau thì đã xông lên hừng hực khí thế.
Tiếng kêu rên, tiếng la thảm thiết, tiếng xung phong liều chết khiến cho những người dân bình thường sống ở xung quanh bị dọa đến nỗi nằm trên giường run lên bần bật.
Ba xã đoàn lớn đã có một trận chiến trước đó, các tiểu đệ đã có hơi mệt mỏi, điều này có thể mang lại lợi thế cho Hồng Hưng vẫn luôn chờ dưỡng sức.
Nhưng nhân số bên đối phương quá nhiều, các đường chủ của Hồng Hưng vẫn không thể ngăn cản được, bị bọn họ đoạt đi không ít địa bàn.
Thế nhưng Hồng Hưng cũng không bị phân tán, mà là dùng chiến lược từng bước từng bước lui về phía sau.
Đều này dẫn đến việc mỗi khi ba xã đoàn cướp được một địa bàn thì khiến cho không ít người thương vong.
“Alo, A Đống, có phải ngươi còn ở Vượng Giác đúng không?”
Nhìn thấy cuộc chiến đang bất lợi đối với phe mình, Trần Diệu gọi điện thoại cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống nói: “Ừ.”
Trần Diệu nói: “Ngươi lập tức dẫn người qua đây đi, ở Tiêm Sa Chủy đang…”
Thẩm Đống không có kiên nhẫn mà trực tiếp ngắt lời hắn ta, nói: “Diệu ca, lần này chỗ ta thương vong mấy trăm tiểu đệ, cũng mất luôn sáu con phố ở Vượng Giác. Nếu ta còn sức chiến đấu thì ta đã sớm đi đoạt lại địa bàn rồi, sao phải rút lui về Phố Portland làm gì?”
Trần Diệu nghe thấy thì không biết nên nói gì cho phải, hỏi: “Còn A Tân và những người khác đâu?”
Thẩm Đống đáp: “Thiệt hại nặng nề. Đám khốn nạn mà các ngươi đang chiến đấu đã có một cuộc chiến với chúng ta vào nửa tiếng trước. Bọn họ người đông thế mạnh, ngươi cảm thấy chúng ta có thể tốt được sao?”
Trần Diệu thở dài, nói: “A Đống, ta biết trong lòng ngươi có bất bình, nhưng bây giờ đang là lúc quyết định sinh tử, ta hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng.”
Thẩm Đống cũng thở dài, nói: “Diệu ca, ta không phải là người có lòng dạ hẹp hòi. Chỗ các ngươi tỉ lệ đánh nhau tốt xấu gì cũng là 1:2, còn bên ta lúc ấy là 1:5. Hiện giờ các huynh đệ đều có vết thương trên người, ta thì mệt đến mức đi không nổi nữa, ngươi bảo ta lấy đại cục làm trọng như thế nào đây? Như thế này đi, Tân ca đang ở cạnh ta, hắn có nhiều người, ngươi bảo hắn dẫn người qua đi.”
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp ném điện thoại cho Hàn Tân.
Hàn Tân tức giận đến xanh mặt, một bên chỉ vào Thẩm Đống đang vui sướng khi người gặp họa, một bên nói: “Diệu ca, ta cũng không đi được. Bên ta đã chết hơn hai trăm người, bị thương gần ngàn người, thật sự là không còn sức chiến đấu nữa.”
…..
Thẩm Đống không thèm nghe Hàn Tân và Trần Diệu tranh cãi qua lại nữa.
Hắn bước ra đường, nhìn máu tươi dính đầy đất thì thở dài một hơi.
Mạng người như cỏ rác!
Thế giới này được tạo thành từ vô số bộ phim Hồng Kông, khiến cho Thẩm Đống - một cảnh sát hình sự ở kiếp trước cảm thấy thật tàn khốc.
Vì tranh giành địa bàn mà số người tử vong trong buổi tối hôm nay rất có thể vượt qua con số 5000, thậm chí là 8000. Trong đó, có ít nhất một phần mười là do Thẩm Đống và các thuộc hạ của hắn gây ra.
Không còn cách nào khác, ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi.
Thẩm Đống không phải thánh mẫu, càng không phải Phật Thích Ca Mâu Ni sẽ cắt thịt cho chim ưng ăn. Điều hắn muốn làm là bản thân có thể trở thành một ông trùm trong giới kinh doanh, để những người bên cạnh hắn có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng mà để đạt được mục tiêu này, lại thực sự không dễ dàng.
Phải biết rằng, đây là một thế giới chân thật, mỗi một cá nhân đều là những con người có máu thịt, có suy nghĩ, tư tưởng riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận