Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 240: Khắp nơi tổ chức hội nghị (2)

Chương 240: Khắp nơi tổ chức hội nghị (2)
Thẩm Đống nói: "Chủ yếu là do vũ khí của ta tốt, chỉ một nhát đã chặt đứt Bát Diện Hán Kiếm của Thiên Hồng."
Hàn Tân cười nói: "Có thể chặt đứt Bát Diện Hán Kiếm, vậy thì chưa chắc toàn bộ đều dựa vào vũ khí đâu. Người không được, dù dùng loại vũ khí nào cũng bất thành."
Tưởng Thiên Sinh nói: “A Đống đã tạo uy thế cho Hồng Hưng chúng ta, biểu hiện của những người khác cũng rất tốt. Hồng Hưng chúng ta một chọi ba, tuy rằng bị cướp đi một ít địa bàn, thế nhưng cũng không hẳn là tan đàn xẻ xác như bọn họ dự tính, chúng ta vẫn đang chiếm cứ khá nhiều địa bàn tại Tiêm Sa Chủy, bảo vệ được Bát Lan Nhai, thành công đặt vòng vây Thiên Thủy, để khiến Nguyên Lãng vẫn chung một màu. Đây đều là công lao của mỗi người chúng ta, ta đại biểu Hồng Hưng xin cảm tạ các vị.”
Nói xong, Tưởng Thiên Sinh đứng dậy, cúi gập đầu.
Một đám thủ lĩnh cũng rất hiểu chuyện, không có ai tiếp tục ngồi, tất cả đều đứng lên.
Thẩm Đống buồn nôn không chịu được.
Những câu Tưởng Thiên Sinh mới vừa nói đều là những lời khách sao mà thôi, việc quan trọng nhất là vấn đề tiền thuốc thang, phí điều trị, phí sinh hoạt đều không được nhắc đến, cho nên đối với mấy vị thủ lĩnh ở đây đều chẳng là cái méo gì cả.
Hiển nhiên Hàn Tân cũng nghĩ đến vấn đề này, sau khi từng người một ngồi xuống ngay ngắn, hắn ta gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tưởng tiên sinh, các anh em đều bị tử thương nặng nề, vấn đề tiền thuốc thang, phí điều trị của bọn họ nên xử lý thế nào đây?”
Mọi người vừa nghe, đều đồng loạt nhìn về phía Tưởng Thiên Sinh.
Tưởng Thiên Sinh nhìn Trần Diệu, hỏi: “Các huynh đệ Hồng Hưng chúng ta tử thương bao nhiêu, đã có số liệu thống kê chưa?”
Trần Diệu nói: “Vẫn đang thống kê. Số người bị thương không dưới sáu ngàn người, số người tử vong ước chừng trên dưới bảy trăm người.”
Khốc liệt!
Cho dù là vào mười năm trước, khi Hồng Kông đang ở trong thời đại đen tối thì cũng rất ít khi xuất hiện số liệu thương vong nhiêu đến vậy.
Không nghĩ đến mười năm sau, vẻn vẹn năm tiếng đồng hồ, Hồng Hưng sẽ chết nhiều người như vậy.
Tưởng Thiên Sinh nói: “Số lượng người thế này là quá nhiều rồi, xã đoàn chúng ta chỉ có thể trợ cấp một nửa, còn nữa còn lại đành nhờ các vị thủ lĩnh đây chi trả. Từ đây đến lúc trả hết số tiền kia, mọi người không cần nộp tiền cho xã đoàn nữa. Còn ai có ý kiến gì nữa không?”
“Không có.”
Mọi người cân nhắc một chút, cảm thấy không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ đơn giản là trả tiền trước mà thôi cho nên ai cũng đồng ý.
Tưởng Thiên Sinh hỏi: “A Diệu, địa bàn tại Tiêm Sa Chủy của chúng ta còn lại bao nhiêu?”
Trần Diệu lấy một tờ giấy ra, lập tức báo cáo.
Sau khi nghe xong, Thẩm Đống không khỏi cảm thấy khâm phục Trần Hạo Nam.
Dưới tình huống nhân số cách biệt gấp hai lần thế nhưng vẫn có thể giữ được hai phần ba địa bàn, lực chiến này quả là không tầm thường chút nào.
Đương nhiên, nếu đổi lại là Thẩm Đống không màng hậu quả nhất quyết phải liều mạng với đối phương thì kết quả cuối cùng nói không chừng còn có thể thắng.
Chỉ là hắn không nhất thiết phải làm như vậy.
Tương Thiên Sinh cao hứng bảo: “Quá tốt rồi. Lần này Hồng Hưng chúng ta quả thật đã tạo được uy phong rồi.”
Trần Hạo Nam hỏi: “Tưởng tiên sinh, bên phía cảnh sát có ý gì? Tối mai có còn đánh nữa không?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Đã kết thúc rồi, lấy ranh giới hiện giờ làm kết quả. Ai dám tiếp tục khơi chiến, cảnh sát sẽ bắt người đó.”
Mọi người nghe thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ra ngoài lăn lộn cũng chỉ muốn giàu sang phú quý, không nhất thiết phải liều mạng.
Nếu lại có thêm cuộc chiến tranh đoạt địa bàn lớn như vậy nữa diễn ra, không ai có thể đảm bảo bản thân còn có thể an toàn chạy thoát.
Tuy lần này bị thiệt thòi, bị người ta cướp mất một phần ba địa bàn.
Thế nhưng so sánh với những lần trước đây, Hồng Hưng lần này kiếm lời không ít.
Ngau lúc Hồng Hưng tổ chức hội nghị, bên phía ba xã đoàn đứng đầu cũng đang mở hội nghị.
Biết được vị tướng yêu thích của mình, tâm phúc A Ô của mình bị giết, sắc mặt Liên Hạo long âm trầm đến đáng sợ, bảo: “Thẩm Đống có thật sự mạnh như vậy không?”
Thiên Hồng lấy cái kiếm đã đứt gãy của mình ra, đặt lên trên bàn bảo: “Một đao, hai nửa. Nếu không nhờ tốc độ phản ứng của ta khá nhanh, hiện tại chắc bụng ta đã bị hắn chém mở.”
Liên Hạo Long cau mày nói: “Người lợi hại hay là do đao lợi hại?”
Thiên Hồng nói: “Cả người lẫn đao đều lợi hại. Sức mạnh, tốc độ cũng như năng lực phản ứng của hắn ta đều mạnh hơn ta gấp mấy lần. Nếu như hai bọn ta một mình đấu với nhau có lẽ bản thân ta chẳng sống nổi quá ba chiêu.”
Đối với thực lực của vị tướng đứng đầu bên mình là Thiên Hồng thì Liên Hạo Long có thể nói là hiểu biết cặn kẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận