Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 260: Dễ dàng đánh bại Hạ Hầu Vũ (2)

Chương 260: Dễ dàng đánh bại Hạ Hầu Vũ (2)
“Hình như ta chưa từng nghe nói về hắn.”
“Ta biết. Thẩm Đống là thủ lĩnh băng nhóm Hồng Hưng, hắn từng một mình đánh bại tám cao thủ đỉnh cao.”
“Con mẹ nói, thật hay giả vậy?”

Phong Vu Tu trên đài biến sắc, tức giận nói: “Hạ Hầu Vũ, Đống ca là người mà ngươi muốn khiêu chiến là có thể khiêu chiến sao?”
Hạ Hầu Vũ nói: “Ta chỉ dùng võ thuật để kết bạn mà thôi. Thẩm tiên sinh, xin hãy chỉ giáo.”
Thẩm Đống mỉm cười, từ từ đi lên đài.
Phong Vu Tu nói: “Đống ca, thật sự xin lỗi, ta không ngờ hắn sẽ khiêu chiến với ngươi.”
Thẩm Đống vẫy vẫy tay nói: “Không sao, ta cũng muốn thả lỏng gân cốt. A Tu, ngươi đi xuống trước đi.”
“Được.”
Phong Vu Tu đồng ý, hắn ta nhìn Hạ Hầu Vũ với vẻ mặt tự cầu phúc, quay người đi xuống võ đài.
Thẩm Đống đánh giá Hạ hầu Vũ một chút, hỏi: “Ngươi đã luyện đến cảnh giới Ám Kình rồi sao?”
Hạ Hầu Vũ nói: “Không có. Ta vẫn luôn ở Minh Kình đỉnh cao, lần này ta đến đảo Hồng Kông là để khiên chiến tất cả các đại võ quán, cũng là vì tìm kiếm cách để đột phá.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Thì ra là vậy. Ngươi giống với A Tu, đều là những kẻ si mê võ nghệ.”
Hạ Hầu Vũ chắp tay nói: “Thẩm tiên sinh, xin ngài chỉ giáo.”
Thẩm Đống nói: “Ngươi vừa mới đánh với A Tu, ta sẽ không lợi dụng ngươi, lát nữa ta chỉ dùng một cánh tay để đánh với ngươi. Nhưng ta chưa bao giờ tham gia một cuộc tỷ thí vô ích. Nếu như ngươi thắng, ta đưa cho ngươi năm mươi vạn đô la Hồng Kông để ngươi có thể an cư ở đây. Nếu như ngươi thua, ta vẫn sẽ đưa cho ngươi năm mươi vạn, nhưng ngươi phải làm việc cho ta năm năm. Sau năm năm ta trả tự do lại cho ngươi.”
Nhìn thấy vết vá trên quần áo của Hạ Hầu Vũ, Thẩm Đống biết cuộc sống của hắn rất túng thiếu.
Dùng đấu võ và năm mươi vạn để ‘câu dẫn’ hắn ta, có lẽ không phải là một việc khó.
Quả nhiên, ánh mắt Hạ Hầu Vũ sáng lên, nói: “Thẩm tiên sinh, không phải ngài đang nói đùa chứ?”
Hắn ta cũng muốn mở một võ quán ở đảo Hồng Kông, bây giờ là lúc cần dùng đến tiền, năm mươi vạn hoàn toàn đủ để giải quyết vấn đề của hắn ta.
Thẩm Đống cười haha nói: “Đương nhiên.”
Hạ Hầu Vũ nói: “Được, ta đồng ý. Yêu cầu duy nhất chính là ta sẽ không làm chuyện vi phạm đạo đức giang hồ.”
Thẩm Đống nói: “Đây là điều đương nhiên.”
Nhìn thấy Hạ Hầu Vũ đáp ứng sảng khoái như vậy, A Hoa vỗ vỗ trán nói: “Thật đúng là một kẻ ngốc.”
Phong Vu Tu cũng không nói nên lời.
Dám một đấu một với Thẩm Đống, Phong Vu Tu thật lòng khâm phục lòng dũng cảm của Hạ Hầu Vũ.
Thẩm Đống đưa tay trái ra sau lưng, chỉ đưa tay phải ra, khẽ cười nói: “Mời.”
Hạ Hầu Vũ ôm quyền, hét lớn một tiếng rồi tấn công trước.
“Quá chậm.”
Thẩm Đống lắc đầu, trực tiếp đưa tay còn lại ra sau lưng, chân phải nâng lên rồi đá ra ngoài.
Hạ Hầu Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, bàn chân của Thẩm Đống tiến đến đường tấn công của mình.
Tuy hắn ta bị tốc độ của Thẩm Đống làm cho khiếp sợ nhưng Hạ Hầu Vũ lại không hề thay đổi chiêu thức, tung nắm đấm thẳng ra.
“Đã xong!”
Phong Vu Tu ôm mặt.
Thẩm Đống có sức mạnh gì?
Ba người hắn ta, Thiên Dưỡng Sinh và Lý Kiệt là biết rõ nhất.
Đừng nói là Hạ Hầu Vũ, cho dù là đại lực sĩ đệ nhất thế giới cũng kém xa Thẩm Đống.
Hạ Hầu Vũ đấu trực diện với Thẩm Đống, giống như là lấy trứng chọi với đá vậy, căn bản không chịu nổi một đòn.
Quả nhiên, khi hai quyền va chạm với nhau, Hạ Hầu Vũ chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng áp đảo đang lao về phía mình.
Cả người không khỏi lùi về phía sau hơn mười bước, sau khi ngã xuống đất, lăn sáu bảy vòng mới dừng lại được.
“Con mẹ nó, quá khoa trương rồi.”
“Hạ Hầu Vũ thất bại sao?”
“Hai người họ thật sự không phải đang diễn trò đó chứ?”
“Diễn cái rắm. Hạ Hầu Vũ không thể hiện sức mạnh, làm sao có thể diễn đến mức này được?”
“Không hổ là đệ nhất cao thủ hắc bang của đảo Hồng Kông, thật sự rất lợi hại.”

Mọi người đều bàn tán.
Hạ Hầu Vũ chật vật bò từ mặt đất lên, ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự khiếp sợ.
Hắn ta chỉ vào Thẩm Đống, nói: “Ám Kình. Ngươi đã luyện được Ám Kình sao?”
Thẩm Đống nói: “Có phải Ám Kình hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Ngươi thua. Nguyện ý nhận thua, từ nay về sau ngươi sẽ là thuộc hạ của ta.”
Hạ Hầu Vũ hít sâu một hơi, nói: "Được, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đi theo ngươi."
Thẩm Đống lấy một tờ chi phiếu trắng trong ngực ra, viết năm mươi vạn vào, nói: “Sắp xếp chỗ ở của bản thân cho tốt, snags mai đi với ta đến Đông Tinh.”
Hạ Hầu Vũ nhận lấy chi phiếu, nói: "Cám ơn Đống ca."
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn ta, cười nói: “Không cần khách sáo, về sau chúng ta là huynh đệ. A Tu, A Vũ gió cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận