Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 353: Sóng gió Ma Cao (2)

Chương 353: Sóng gió Ma Cao (2)
Cũng may những này bất động sản của hắn đều là tài sản chất lượng tốt, nếu là thế chấp cho ngân hàng, đừng nói một tỷ rưỡi, dù là năm tỷ vẫn có thể vay thoải mái.
Tuy nhiên, thủ tục vay vốn trong ngân hàng vô cùng rườm rà, Thẩm Đống bèn giao chuyện này cho Thu Đề xử lý.
Năng lực làm việc của Thu Đề mạnh hơn Thẩm Đống rất nhiều, chỉ dùng thời gian một ngày đã hoàn thành tất cả quy trình.
Rất nhanh, trên sổ sách các ngân hàng lớn của Thẩm Đống đã có thêm một tỷ rưỡi đô la Hồng Kông.
"Mẹ nó, những ngân hàng này cũng thật là đen. Hộp đêm Bích Hải vậy mà chỉ cho vay ba trăm triệu, quả thực khôi hài." Thẩm Đống gối lên đùi Thu Đề, bất mãn nói.
Thu Đề bóc một quả nho, đút cho Thẩm Đống, nói: "Bây giờ hộp đêm Bích Hải đích thật là một ngày kiếm một dâud vàng, nhưng điều ngân hàng cân nhắc là lỡ như tương lai Bích Hải không kiếm được tiền nữa thì nó có thể có giá trị bao nhiêu. Cũng nhờ ngươi mới vay được từng đó, đổi lại những người khác, nhiều nhất chỉ có thể vay hai trăm triệu thôi."
Thẩm Đống nói: "Bất kể thế nào, ngân hàng đều kiếm không lỗ."
Thu Đề cười nói: "Đó là đương nhiên. Bọn họ rất ít khi làm ăn lỗ vốn."
Thẩm Đống hỏi: "Ngươi làm việc ở công ty bất động sản, cảm thấy thế nào?"
Thu Đề nói: "Rất tốt. Năng lực làm việc của tổng giám đốc Đường thật sự không có gì để mà chê bai, hình như cái gì anh ấy cũng hiểu. Ta học được rất nhiều thứ từ anh ấy."
Thẩm Đống nói: "Hắn từng làm tổng giám đốc công ty bất động sản Long Hải, lại từng làm ngành tài chính ở Đăng Tháp Quốc. Tuy rằng cuối cùng đều không thành công, nhưng cũng không phải năng lực của hắn không tốt. Ngươi cứ theo hắn học hỏi, qua vài năm nữa, ta sẽ để ngươi một mình đảm đương một phía."
Thu Đề nói: "Ta cũng không có dã tâm lớn như vậy. Đống ca, chúng ta ở đây lâu như vậy, sao ta và chị Hân đều không có động tĩnh gì?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Có thể là duyên phận chưa tới."
Trên thực tế, không phải Lý Hân Hân và Thu Đề không sinh được con, mà là Thẩm Đống luôn khống chế.
Đây là thời kỳ quần hùng tranh giành, cũng là thời kỳ hỗn loạn nhất của Hồng Kông.
Thẩm Đống đắc tội quá nhiều người, trước khi có đủ lực lượng chấn nhiếp những thế lực hùng mạnh kia, hắn thật sự không dám có con.
Một câu lạc bộ cao cấp Ma Cao.
Lôi Công của băng đảng Tam Liên, Ma Bình Đỉnh của băng Hào Mã, Lại Hạo Đông của băng Thủy Phường và Lục An quản lý tập đoàn Bồ Úc ngồi cùng một chỗ nói chuyện.
Lục An nhấp một ngụm trà, nói: "Hôm qua Tưởng Thiên Sinh Hồng Hưng đi gặp Hà tiên sinh."
Lại Hạo Đông hỏi: "Hà tiên sinh nói thế nào?"
Lôi Công và Ma Bình Đỉnh đồng loạt nhìn về phía hắn ta.
Lục An nói: "Hà tiên sinh đưa ra câu trả lời rất rõ ràng, chuyện trên bàn đánh bạc bình thường đều kết thúc trên bàn đánh bạc, chuyện trong giang hồ cũng giống vậy phải kết thúc trong giang hồ."
Ánh mắt Lôi Công sáng lên, nói: "Đó chính là so nắm đấm?"
Lại Hạo Đông nhìn thoáng qua Ma Bình đỉnh, lại nhìn thoáng qua Lục An, nói: "Lôi công, băng Tam Liên các ngươi muốn chen một tay vào Ma Cao của chúng ta, có phải không thích hợp hay không?"
Lôi Công làm sao không rõ ý của Lại Hạo Đông, nói: "Địa bàn của Hồng Hưng, ta nguyện ý bỏ ra bảy mươi triệu đô la Mỹ. Trong đó, mười triệu đô la Mỹ thuộc về Lục quản lý, Lại tiên sinh và Ma tiên sinh mỗi người ba mươi triệu đô la Mỹ. Không biết ba vị cảm thấy thế nào?"
Lục An trầm mặc không nói, ngồi trên ghế lẳng lặng chờ đợi quyết định của Lại Hạo Đông.
Lại Hạo Đông nói: "Đồng ý."
Lôi Công trầm ngâm một lát, nói: "Trước tiên cho các vị một nửa, một nửa còn lại sau khi đuổi Hồng Hưng đi sẽ trả sau."
Ma Bình Đỉnh và Lại Hạo Đông nhìn nhau, đồng thời gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Lục An nâng chén trà lên, nói: "Chúc ba vị hợp tác vui vẻ, mã đáo thành công."
Lôi Công cười ha ha nói: "Nhất định rồi."
Bốn chén trà chạm vào nhau, tuyên cáo một kế hoạch nhằm vào Hồng Hưng đã bắt đầu.

Mười giờ tối hôm sau, Tưởng Thiên Sinh mới từ một khách sạn năm sao ở Ma Cao đi ra, đã bị một đám người công kích.
Bọn họ không chỉ dùng đao, hơn nữa còn mang theo súng, không nói nửa điểm quy củ giang hồ.
Đám đàn em của Hồng Hưng chịu thương vong nặng nề.
May mắn Thái Tử và Trần Hạo Nam liều mạng bảo vệ lẫn nhau, bằng không, e là Tưởng Thiên Sinh phải nằm xuống chỗ đây rồi.
Thế lực băng Hào Mã và băng Thủy Phương ở Ma Cao quá lớn, hơn nữa lại thêm một băng Tam Liên không khác gì mãnh long quá sông, Tưởng Thiên Sinh muốn chạy trốn quay về Hồng Kông e là không dễ, chỉ có thể cùng Trần Hạo Nam, Thái Tử lặng lẽ trốn trng một ga ra ngầm.
Cùng lúc đó, chiếu bạc của Hồng Hưng ở Ma Cao cũng bị băng Tam Liên chiếm đoạt, người phụ trách A Vũ bị chém thành thịt băm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận