Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 361: Tình thế đảo ngược (2)

Chương 361: Tình thế đảo ngược (2)
Nhìn thấy sự dương dương đắc ý của Đại Nha Câu, bốn người đều trợn mắt nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.
Nếu như không phải Đại Nha Câu cho nổ tung mấy khu phố kia thì lúc này bọn đã đánh bại ba đại xã đoàn Ma Cao rồi.
Bây giờ thì hay rồi, địa bàn cướp được chưa đến một nửa, các đàn em cũng tử thương nghiêm trọng.
Sắc mặt Lôi Công của băng Tam Liên và Lại Hạo Đông của băng Thủy Phường cũng khó coi như vậy.
Tuy bọn họ là trước bại sau thắng, nhưng số người chết và bị thương so với tứ đại xã đoàn Hồng Kông chỉ có hơn chứ không kém.
Còn Cừu Tiếu Si đến cuối mới gia nhập hỗn chiến kia thì ngồi ở bên cạnh Lôi Công, sống lưng hắn ta thẳng tắp, sắc mặt bình tĩnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất âm hiểm.
Chỉ có Đại Nha Câu nhe răng chó, tươi cười đầy mặt.
Tám vị thủ lĩnh đứng đầu xã đoàn bày ra thần sắc khác nhau, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, không ai nói gì.
"Ầm!"
Lôi Áo đi vào phòng họp, đầu tiên quét mắt một vòng, sau đó đập mạnh vào bàn và nói, "Ai đã cài bom trên ba con phố?"
Thủ lĩnh đứng đầu tứ đại xã đoàn Hông Kông đồng thời chỉ về phía Đại Nha Câu.
Lông mày Đại Nha Câu nhướng lên, nói: "Không có chứng cớ, tốt nhất các ngươi không nên chỉ trỏ lung tung."
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng nói: "Còn cần chứng cứ à? Kẻ ngốc cũng biết do người làm."
Lôi Áo nói: "Đại Nha Câu, ta cho ngươi thời gian một tuần, ngươi phải giải quyết mặt đường cho ta, hiểu chưa?"
Đại Nha Câu cười nói: "Không thành vấn đề."
Tưởng Thiên Sinh biến sắc, cau mày.
Hắn ta vốn tưởng rằng Lôi Áo sẽ mượn chuyện này hung hăng thu thập Đại Nha Câu một trận, không nghĩ tới vậy mà là sấm to mưa nhỏ, điều này khiến cho Tưởng Thiên Sinh lập tức ý thức được phía sau Đại Nha Câu này khẳng định có người chống lưng cho, hơn nữa chức vụ chắc chắn còn cao hơn so với Lôi Áo.
Lôi Áo thản nhiên nói: "Những xã đoàn các ngươi này đã đánh hai buổi tối rồi, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến trị an Ma Cao. Phía trên nghiêm lệnh, mọi chuyện phải dừng ở đây. Ai dám đánh nữa, chúng ta sẽ đuổi kẻ đó ra khỏi Ma Cao."
Đại Nha Câu nói: "Trưởng phòng Lôi Áo, tứ đại xã đoàn Hồng Kông đã cướp đi rất nhiều địa bàn của bang chúng ta. Muốn đình chiến thì bọn họ phải rời khỏi Ma Cao."
Lại Hạo Đông phụ họa nói: "Không sai."
Tưởng Thiên Sinh cười lạnh nói: "Nếu không phải các ngươi giúp băng Tam Liên cướp sòng bạc của Hồng Hưng, chúng ta đã chẳng gây chiến lớn vậy làm chi."
Đại Nha Câu vung tay lên, nói: "Chuyện này đơn giản. Chúng ta trả lại địa bàn cho Hồng Hưng là được."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Không dùng đến nữa."
Đại Nha Câu nhếch miệng, nói: "Hào Mã chúng ta cần dùng đến, phiền ngươi trả lại địa bàn cho chúng ta, cám ơn."
Liên Hạo Long cả giận nói: "Nằm mơ. Ngươi tên là Đại Nha Câu đúng không? Ngươi nhất định phải cẩn thận, Trung Nghĩa Tín chúng ta nhất định sẽ tìm ngươi."
Đại Nha Câu dùng bom nổ chết hơn ba trăm đàn em tinh anh của Trung Nghĩa Tín, khiến tim Liên Hạo Long phải nhỏ máu, cho nên trong lòng hắn ta đã sớm tuyên án tử hình cho Đại Nha Câu.
Đại Nha Câu nhún nhún vai, nói: "Tranh đấu giang hồ, nghe theo mệnh trời. Liên tiên sinh tung hoành giang hồ đã hơn hai mươi năm, đừng nói ngay cả điều này cũng không hiểu đấy chứ?"
Lôi Áo gõ bàn, nói: "Được rồi. Ta không muốn nghe các ngươi ở đây nói nhảm. Ý kiến của ta là dựa theo địa bàn bây giờ tiến hành phân chia."
"Không được."
"Ta không đồng ý."
"Tuyệt đối không thể."
Lão đại của tám đại xã đoàn gần như đều tỏ vẻ cự tuyệt.
Lôi Áo lạnh lùng nói: "Ta không phải đang thương lượng với các ngươi, các ngươi hiểu không?"
Liên Hạo Long biến sắc, nói: "Lôi Áo tiên sinh, ngươi đang uy hiếp chúng ta ư?"
Lôi Áo nói: "Đây là ý của Hà tiên sinh, cũng là ý của chính phủ Ma Cao, đồng thời chính phủ Hạ quốc cũng hỏi đến việc này."
Tất cả mọi người trầm mặc.
Những xã đoàn bọn họ tranh tới tranh lui cũng chỉ vì tranh quyền quản lý sòng bạc mà thôi.
Mà vua cờ bạc Hà Hồng Thịnh là người sở hữu sòng bạc, nếu hắn ta không đồng ý, cho dù có tranh giành thêm nữa cũng vô dụng.
Huống chi phía sau còn có chính phủ Ma Cao và chính phủ Hạ Quốc cũng đang quan tâm chuyện này.
Lôi Áo đứng dậy, nói: "Lời phía trên ta đã truyền đạt lại cho các ngươi. Các ngươi lựa chọn như thế nào, đó là chuyện của các ngươi, chư vị có thể ra về."
Mọi người nghe thế, thi nhau rời khỏi phòng họp.
Ngay khi mọi người đi ra khỏi cổng sở cảnh sát, không biết từ nơi nào đột nhiên có một viên đạn bay tới, lao thẳng tới giữa trái tim Lại Hạo Đông.
"Bịch!"
Lại Hạo Đông không nói tiếng nào, ngã thẳng xuống đất, chết.
"Mẹ nó, có tay súng bắn tỉa."
"Mau bảo vệ lão đại."
Một đám đàn em lập tức vọt tới xung quanh lão đại của mình, gắt gao bảo vệ bọn họ ở chính giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận