Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 400: Đe doạ Aix (2)

Chương 400: Đe doạ Aix (2)
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Aix mở loa ngoài lên để mọi người đều nghe rõ.
“Tưởng, ta là Aix. Giờ chắc ngươi còn chưa nghỉ ngơi đúng không?”
“Aix tiên sinh, có chuyện gì sao?”
“Ta muốn báo cho ngươi một tiếng. Tên Thẩm Đống đó đã bị ta giết rồi, mong là ngươi sẽ thanh toán sớm cho ta sáu triệu đô la Mỹ còn lại.”
“Aix tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta không hiểu.”
“Được rồi, không cần giả vờ nữa đâu. Ta không có hứng thú với chuyện nội bộ của Hồng Hưng các ngươi. Ta chỉ hỏi một câu, khi nào thì trả tiền?”
Tưởng Thiên Sinh trầm mặc mười mấy giây, lúc này mới nói: “Ngươi nên hỏi Trần Diệu.”
Aix tức giận nói: “Ta không có lưu lại thông tin liên lạc của hắn ta. Kẻ có thân phận như hắn ta không có đủ tư cách để được lưu tên trong danh bạ của ta đâu. Tưởng, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ ta sao?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Đương nhiên không phải. Ta muốn nhìn thấy thi thể của Thẩm Đống.”
Aix mắng: “Mẹ nó, giờ ngươi còn bắt ta phải đưa thi thể của hắn qua nữa ư?”
Tưởng Thiên Sinh vội vàng nói: “Ý ta không phải như vậy. Ta sẽ phái người đến New York để kiểm tra thi thể của Thẩm Đống. Nếu không có vấn đề gì thì ta sẽ bảo họ đưa số tiền sáu triệu đô la Mỹ còn lại cho ngươi.”
Aix nhíu mày nói: “Tưởng, ngươi thật đúng là đủ cẩn thận. Được rồi, ngươi phái người qua đây đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Aix nhìn Thẩm Đống hỏi: “Vậy được chưa?”
Thẩm Đống lắc đầu đáp: “Còn chưa ổn. Chờ khi người của Tưởng Thiên Sinh tới thì ngươi hãy khống chế bọn họ lại, ta muốn hỏi bọn họ vài chuyện.”
Aix nói: “Ngươi cũng là người cẩn thận và xảo quyệt như Tưởng vậy. Đồ của ta đâu?”
Thẩm Đống cười đáp: “New York là địa bàn của ngươi. Mấy thứ đó chính là bùa hộ mệnh của ta. Trước khi trở về Hồng Kông thì ta sẽ nói vị trí cụ thể của những thứ đó cho ngươi.”
Đồng tử Aix co rụt lại, hỏi: “Vậy còn đám trẻ?”
Thẩm Đống nói: “Cũng vậy. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ chỉ ở lại New York nhiều nhất là một tuần nữa thôi. Một tuần sau, người và đồ sẽ được trả lại nguyên vẹn cho ngươi. Dù sao ta cũng không thể mang về.”
Aix đứng dậy, nói: “Hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa.”
Thẩm Đống nói: “Người Hạ quốc chúng ta coi trọng chữ tín hơn người Hải Đăng quốc các ngươi nhiều.”
Aix hừ lạnh một tiếng, dẫn theo thuộc hạ rời đi.
Cùng lúc đó, Tưởng Thiên Sinh gọi Trần Diệu qua.
“A Diệu, Aix nói Thẩm Đống đã bị hắn ta giết rồi.”
Trần Diệu nhíu mày nói: “Tưởng tiên sinh, sao ta cứ có cảm giác rằng có gì đó là lạ? Thẩm Đống không phải người bình thường, thật sự dễ dàng bị giết như thế sao?”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ta cũng cảm thấy không tin, cho nên muốn phái ngươi đi qua đó kiểm tra.”
Trần Diệu: “Đây là một cách hay. Ta sẽ gọi điện thoại cho A Hoa trước, nếu Thẩm Đống xảy ra chuyện thì chắc chắn A Hoa là người đầu tiên biết.”
Tưởng Thiên Sinh gật gật đầu, nói: “Được.”
Trần Diệu lấy điện thoại ra, gọi điện cho A Hoa.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được bắt máy.
Từ bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào nức nở:
“Alo, ta là A Hoa, ngươi là ai?”
“A Hoa, ta là Trần Diệu. Sao nghe giọng của ngươi lạ vậy, ngươi có chuyện gì sao?”
“Diệu ca, Đống ca xảy ra chuyện rồi, ta đang trên đường đến sân bay đảo Hồng Kông.”
“Cái gì? A Đống đã xảy ra chuyện? Sao có thể?”
“A Kiệt nói là có một tên trùm mafia tên Aix đã phái người ra tay. Mẹ nó, nếu Đống ca thật sự xảy ra chuyện gì thì ta nhất định phải chém gã Aix đó ra thành ngàn mảnh.”
“Đám người A Kiệt có nhìn thấy thi thể của Đống ca không?”
“Không có. Không nói nữa, Diệu ca, đợi sau khi ta điều tra xong thì sẽ báo cáo lại với người và Tưởng tiên sinh. Chuyện này ngươi nhớ giữ bí mật đấy, trách cho xảy ra rắc rối không đáng có.”
“Được rồi, ta đã biết, làm việc cẩn thận.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Diệu nói: “Tưởng tiên sinh, xét từ phản ứng của A Hoa thì hình như đúng là Thẩm Đống đã thật sự xảy ra chuyện rồi.”
Tưởng Thiên Sinh gật gật đầu, nói: “Ngươi phái hai tâm phúc() của mình đi đến New York xác nhận Thẩm Đống sống chết ra sao đi.”
(
) Đàn em trung thành, được tin tưởng.
Trần Diệu đáp: “Được.”
Bên kia, sau khi A Hoa nói chuyện với Trần Diệu qua điện thoại xong thì nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Đống.
“Đống ca, ngươi đoán không sai, Trần Diệu vừa mới gọi điện thoại cho ta.”
“Chắc là hắn ta muốn xác nhận xem ta đã chết chưa.”
“Tưởng Thiên Sinh thật là ác độc, dám cấu kết với người ngoài để âm mưu sát hại người một nhà.”
“Đây cũng là chuyện tốt. Chỉ cần chúng ta có được bằng chứng thì có lý do để rời khỏi Hồng Hưng, tự xây dựng cơ nghiệp cho riêng mình được rồi.”
“Đống ca, vẫn là ngươi cao tay hơn, đi trước bọn họ một bước.”
Một ngày sau, A Hoa đi vào khách sạn Manhattan ở New York, gặp được Thẩm Đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận