Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 404: Cái chết của Aix (1)

Chương 404: Cái chết của Aix (1)
Những thủ lĩnh khác cũng đồng tình theo.
Mặc kệ có quan hệ tốt xấu thế nào, trong tình huống như bây giờ, tất cả mọi người phải thể hiện ra là mình đang rất tức giận.
Trần Diệu hỏi: “A Hoa còn nói gì nữa không?”
Hàn Tân đáp: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hắn ta bỏ ra không ít tìm để tìm rất nhiều thám tử tư, đang tìm kiếm A Đống khắp nơi. Tưởng tiên sinh, ta định ngày mai sẽ đi một chuyến đến New York.”
Thập Tam Muội nói: “Ta cũng đi theo ngươi.”
Khủng Long nói: “Ta cũng đi nữa.”
Tưởng Thiên Sinh xua tay và nói: “Bây giờ đang trong thời buổi rối loạn. Các xã đoàn lớn nhìn bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt. Hơn nữa, ba người các ngươi có đi thì cũng không có tác dụng gì, còn không bằng ở lại đảo Hồng Kông chờ tin tức.”
Hàn Tân nói: “Nhưng này phải chờ tới khi nào?”
Tưởng Thiên Sinh suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Lấy thời gian là ba ngày đi. Ba ngày sau mà còn không nhận được tin gì của A Đống thì các ngươi có thể đi đến New York.”
Hàn Tân gật gật đầu, đồng ý nói: “Cũng được.”
Hải Đăng quốc – New York.
Aix và Morris đang chiến đấu kịch liệt.
Trong vòng chưa đầy một tuần, hai người đều đã trải qua vài lượt ám sát.
Sở cảnh sát New York không thể chịu đựng được nữa, cục trưởng Howard đích thân đứng ra hòa giải.
Thật ra Aix rất hy vọng cuộc chiến này có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng Morris – người đang đau lòng vì mất con lại không chút do dự mà từ chối, tỏ ý không chết không ngừng.
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng ấy của Morris, Howard không dám khuyên ngăn nữa, chỉ mong hắn ta đừng làm tổn thương người dân bình thường.
“Thẩm tiên sinh, ta muốn biết rốt cuộc thì khi nào ngươi mới giao đám con của Aix cho ta?”
Morris gọi điện thoại cho Thẩm Đống và hỏi.
Thẩm Đống đáp: “Vào lúc 5 giờ chiều mai, ta sẽ trả đám trẻ lại cho Aix.”
Morris nghe thế thì giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Thẩm tiên sinh, ngươi không giữ chữ tín.”
Thẩm Đống cười nói: “Morris tiên sinh, đừng tức giận, ngươi hãy nghe ta nói đã. Vào lúc 3 giờ chiều mai, ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí cụ thể của ba đứa con Aix. Ngươi có thể phái người đến đó và mai phục trước, chờ khi Aix đến. Chuyện sau đó không cần ta phải nói thêm nhỉ?”
Morris trầm mặc một lúc rồi nói: “Thẩm tiên sinh, ta hy vọng ngươi có thể giữ lời hứa của mình.”
Thẩm Đống: “Yên tâm đi. Morris tiên sinh à, ta càng muốn mạng của Aix hơn so với ngươi đấy.”
Số đồ cổ, trang sức châu báu và tiền mặt có giá trị lên đến hơn một tỷ đô la Mỹ của Aix đều đang nằm hết trong không gian hệ thống của Thẩm Đống.
Trong khoảng thời gian này, sở dĩ Aix không ra tay chính là vì hắn ta sợ Thẩm Đống sẽ phá hủy những thứ đó.
Thẩm Đống đã từng đồng ý với Aix, trước khi hắn trở về đảo Hồng Kông thì sẽ trả lại toàn bộ mấy thứ này.
Nhưng đồ đã vào trong miệng, sao có thể cam tâm nhổ ra được?
Cho nên, Aix phải chết.
Buổi sáng thứ hai, sau khi Thẩm Đống và tam nữ ăn xong bữa sáng rồi thì đi đến phòng giao dịch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Liên quan đến số tiền khổng lồ hơn 5 tỷ đô la Mỹ, ngay đến cả Thẩm Đống cũng vô cùng hồi hộp chứ đừng nói gì đến tam nữ.
Tống Tử Hào, Lý Kiệt và những người khác cũng tập trung lại hết.
Là thành công hay thất bại, tất cả đều phụ thuộc vào giây phút này.
Thu Đề vỗ ngực nói: “Ta căng thẳng đến mức không thở nổi luôn.”
Âu Vịnh Ân nói: “Còn có hai phút nữa là sàn giao dịch mở cửa. Hy vọng sẽ có được kết quả tốt.”
Lý Hân Hân quay đầu nhìn về phía Thẩm Đống, nhìn thấy biểu tình cực kỳ nghiêm túc của hắn.
Đã ở chung với nhau trong thời gian dài như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Đống có vẻ mặt như thế.
“Lão công, chúng ta nhất định có thể thắng.” Lý Hân Hân nắm lấy tay Thẩm Đống, nhẹ nhàng nói.
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Nhất định phải thắng.”
9 giờ 30 phút, thị trường chứng khoán của Hải Đăng quốc bắt đầu phiên giao dịch.
Dường như sự thua lỗ của tuần trước đã khơi lên cảm xúc phản kháng, ngay khi sàn chứng khoán mới bắt đầu giao dịch thì chỉ số DowJones và chỉ số NASDAQ đã tăng lần lượt 6% và 5% trong vòng chưa đầy năm phút đồng hồ.
“Mẹ kiếp.”
“Nó đang tăng lên nhanh quá.”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta đã lỗ 3 tỷ đô la Mỹ rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía Thẩm Đống.
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng. Chúng ta còn có 500 triệu đô la Mỹ, lấy tỷ lệ đòn bẩy gấp mười lần mà đầu tư toàn bộ vào hết đi, tăng chi phí lên.”
Tống Tử Hào khuyên nhủ: “Đống ca, chờ một chút nữa đi. Nếu làm như vậy thì rất có thể chúng ta sẽ lỗ sạch vốn mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận