Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 426: Đội ngũ không nên mang theo

Chương 426: Đội ngũ không nên mang theo
Trần Diệu cười lạnh, nói: “Người không tuân thủ quy tắc trên giang hồ thì sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Tiểu Mã ca nói: “Quy tắc giang hồ? Diệu ca, chúng ta đã rời khỏi Hồng Hưng rồi, không phải người trong giang hồ nữa. Nếu nói theo lời của Đống ca thì bây giờ chúng ta là đại gia nộp thuế cho đảo Hồng Kông, chính phủ cần phải đảm bảo sự an toàn cho chúng ta. Nói thật, ngươi và Tưởng tiên sinh dám âm mưu bí mật ám sát đại ca của Hồng Hưng, đó mới là không tuân thủ quy tắc đấy, không có nghĩa khí, đoán chừng kết cục của hai người các ngươi cũng không tốt đẹp gì đâu.”
Trần Diệu hừ một tiếng, nói: “Ta không nói nhảm với ngươi nữa, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận.”
Tiểu Mã ca chỉ vào hai chiếc xe đằng sau, nói: “Ta có vệ sĩ bảo vệ 24/24. Người nên cẩn thận hơn là Diệu ca ngươi mới đúng Chuyện Đống ca bị ám sát, không phải cứ bỏ qua mơ màng hồ đồ như vậy chứ?”
Trần Diệu: “Ta sẽ chờ A Đống tới giết ta.”
Tiểu Mã ca cười nói: “Yên tâm, ngươi sẽ không phải chờ lâu đâu.”
Sau khi Trần Diệu rời đi, tiểu Mã ca đi đến sở cảnh sát Du Tiêm Vượng.
Sở trưởng của sở cảnh sát Du Tiêm Vượng - Mạc Cẩm Tuyền đích thân tiếp đón hắn.
Tiểu Mã ca quăng một đống hóa đơn nộp thuế trong hơn nửa năm qua, tiền thuế lên tới hơn trăm triệu đến trước mặt Mạc Cẩm Tuyền, nói: “Mạc tiên sinh, chúng ta là đại gia đóng thuế, mỗi năm đến kỳ nộp thuế đều nộp hơn 200 triệu. Tập đoàn Đằng Phi còn lợi hại hơn, rất có thể đạt đến 1 tỷ. Trên toàn bộ đảo Hồng Kông này, không có nhiều công ty và doanh nghiệp có thể nộp chừng đó tiền thuế đâu.”
“Đêm qua, có một đám côn đồ của Hồng Hưng đến chỗ của ta quậy phá. Tính từ lúc bắt đầu gọi điện báo cảnh sát, các ngươi mất đến hơn một tiếng đồng hồ mới tới hiện trường. Nếu không phải nhờ có nhân viên bảo vệ của hộp đêm chúng ta liều mạng chống cự, thì chờ đến khi các ngươi đến, hộp đêm Bích Hải đã sớm bị người ta đập nát rồi.”
“Nhiệm vụ của cảnh sát là duy trì an ninh trật tự, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của cá nhân và doanh nghiệp. Nhưng mà tốc độ điều động của các ngươi quá chậm, khiến chúng ta cảm thấy rất bất an.”
Mạc Cẩm Tuyền nhìn một xấp biên lai nộp thuế trước mặt, nói: “Mã tiên sinh, thật sự xin lỗi. Đêm qua, chủ yếu là do báo quá muộn, sở cảnh sát đã tan tầm. Chúng ta….”
Tiểu Mã ca ngắt ngang lời hắn, nói với vẻ không hài lòng: “Giờ các ngươi tan tầm thì côn đồ đi làm. Nếu dựa theo logic này thì ý nói là các ngươi không bao giờ có thể điều động nhanh chóng được ư?”
Mạc Cẩm Tuyền vội vàng đáp: “Ý của ta không phải như vậy.”
Tiểu Mã ca: “Mạc sở trưởng, ta không muốn khiếu nại cảnh sát. Bởi vì làm như thế, ngoại trừ mang đến rắc rối cho các ngươi thì cũng không có chỗ tốt gì đến với chúng ta cả. Ý của ta là hy vọng ngươi có thể thành lập một trạm tuần tra bên ngoài hộp đêm Bích Hải. Chuyện giống như tối hôm qua kia, chỉ cần có hai vị cảnh sát đến hiện trường kịp lúc thì rất có thể sẽ tránh được một cuộc chiến rồi.”
Mạc Cẩm Tuyền suy nghĩ rồi đáp: “Có thể thành lập một trạm tuần tra, nhưng việc trực ban suốt 24 giờ thì có hơi khó.”
Tiểu Mã ca cười nói: “ Hộp đêm Bích Hải của chúng ta có thể mở riêng ra một phòng, chuyên môn cho nhân viên trực ban ở đó ăn uống nghỉ ngơi, đồng thời chúng ta cũng sẽ nhận luôn việc cung cấp bữa ăn. Nếu quý sở cảnh sát có thể đồng ý, thì Thẩm tổng của chúng ta tình nguyện quyên tặng hai mươi chiếc xe cho sở cảnh sát Du Tiêm Vượng, coi như là quà cảm ơn.”
Ánh mắt Mạc Cẩm Tuyền mở to, nói: “Thẩm tổng của các ngươi quá khách khí rồi, việc bảo vệ an ninh trật tự của Du Tiêm Vượng vốn dĩ là trách nhiệm của sở cảnh sát chúng ta. Mã tổng cứ yên tâm, ta sẽ lập tức đi xử lý chuyện này ngay. Tối nay sẽ có hai cảnh sát đến trực.”
Tiểu Mã ca vui vẻ nói: “Mạc tiên sinh, được vậy thì rất cảm ơn ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta đảm bảo ngươi sẽ không phải chịu bất công nào.”
Mạc Cẩm Tuyền: “Vậy thì tốt rồi. Còn chuyện tặng xe thì…”
Tiểu Mã ca vươn ra một ngón tay, nói: “Trong vòng một tuần, Thẩm tổng sẽ đích thân mang xe đến đây. Đến lúc đó, chúng ta sẽ tìm một số phương tiện truyền thông để tuyên truyền một chút, điều này đều có lợi cho cả ngươi và tập đoàn Đằng Phi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Mạc Cẩm Tuyền cười tươi đến mức cả mặt toàn là nếp nhăn, nói: “Được, ta ở sở cảnh sát chờ hai vị đại giá quang lâm.”
Bên kia, Tưởng Thiên Sinh lại triệu tập các đại ca của Hồng Hưng để mở họp lần nữa.
Chuyện đêm qua đã khiến cho Tưởng Thiên Sinh sứt đầu mẻ trán, cũng mất hết thể diện.
Khi hắn ta đi vào phòng họp thì gương mặt vốn ôn hòa lịch sự đã u ám lạnh lùng như băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận